Chương 26

Không biết đã ngủ bao lâu, sau thể lực dần dần khôi phục, Lisa chậm rãi thanh tỉnh hoàn hồn, vừa mở ra mắt đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại hé ra, cô lập tức ngẩn ra.

Một màn hình ảnh tình cảm mãnh liệt da^ʍ mỹ kia trong nháy mắt ở trong đầu cô ùa về, cô cảm thấy thật thẹn, nghĩ muốn đem chính mình bóp chết.

Cô giật giật thân mình, Vante ôm ngang eo cô nằm trên ghế sa lon, cũng may mắn sô pha này đủ rộng mở, lại là làm bằng gỗ thành, rất vững chắc, bởi vậy khi đõ lấy sức nặng của hai người, hơn nữa sau khi trải qua liên tiếp "Kịch chấn", vẫn như cũ sừng sững không nghiêng ngả, chống đỡ bọn họ.

Lisa dừng ở thụy dung Vante trầm tĩnh nhìn một lát, dùng lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp không thể đánh thức anh, đem vòng tay đang ôm lấy cô gỡ ra.

Nhịn xuống sự tê mỏi không khoẻ giữa hai chân, cô dè đặt xoay người xuống dưới, nhặt lên quần áo bị quăng ỏ góc phòng khách, thật nhanh mặc vào.

Ánh mắt có chút thẩn thờ chăm chú nhìn Vante đang nằm ngủ trên ghế sa lon, cô từ chỗ mình, chậm rãi đi vòng qua, trong lòng tràn đầy chua sót cùng tự trách.

Lần đầu tiên cùng anh trên giường, là vì anh say, cô cũng khống chế không được chân tình của anh, ỡm ờ tự đem chính mình dâng cho anh.

Nhưng sau đó, tại sao anh lại đối đãi với cô như vậy? Anh nhục nhã cô, tỏ rõ thân phận chênh lệch giữa hai người, trước mặt cô, không cho phép cô cùng anh ngồi cùng bàn ăn cơm... Nếu đổi lại là ở thế kỷ 21, cô đã sớm hướng truyền thông tuyên truyền, làm cho anh bị bệnh ngạo mạn, tự đại của quý tộc bị mọi người thảo phạt.

Nhưng, nơi này là thế kỷ 19 xa lạ, thời đại Victoria, nơi các quý tộc cùng giai cấp tư bản phách lối, cô bị phân công làm người hầu gái, thuộc loại giai cấp thấp, muốn cùng công tước cùng ngồi cùng ăn, căn bản chính là nói nhảm mà thôi.

Nơi này hết thảy đối với cô mà nói đúng là nói nhảm mà thôi.

Mỗi ngày sáng sớm mở mắt ra, cô đều cảm thấy vớ vẩn không chân thực. Chính mình như thế nào lại từ thế kỷ 21 quay về hơn một trăm năm trước đến Luân Đôn, còn thân bất do kỷ giúp đỡ một người đàn ông tạo trồng ra Tulip?

Tính cách anh âm trầm lại khó có thể nắm bắt, một giây trước đối với cô tươi cười, nhưng giây kế tiếp lại có thể phun ra những lời lẽ tàn khốc nhục nhã cô, cô liều mạng nghĩ muốn kiềm chế lại lòng mình, nhưng lại tên yêu trứng thối đáng giận này.

Anh à? Cũng chẳng qua là xem cô như món đồ chơi để phát tiết mà thôi, cần thỉ gọi đến, không muốn thì sẽ đuổi đi, thời điểm cần thì sẽ lên giường, thời điểm không cần thì cách chức trở về làm người làm vườn.

Cô không thể để cho anh như vậy chà đạp chính mình! Anh thậm chí có thể dễ dàng dùng du͙© vọиɠ khống chế cô, làm cho cô trở nên sa đọa không biết cảm thấy thẹn, ở dưới thân anh phóng đãng triển lộ bộ mặt dâʍ đãиɠ.

Không!



Cô phải rời đi! Rời đi này, rời khỏi người đàn ông căn bản không đem cô để ở trong lòng, cô không cần lại làm món đồ chơi để anh phát tiết tham sắc dục! Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, chỉ cần anh nhất thời quật khởi, sẽ mê hoặc cô, đem cô lên giường của anh, cô không thể lại để cho loại chuyện này phát sinh.

Cô chịu đựng đủ rồi! Cho dù tôn nghiêm đã sớm bị anh giẫm lên, cô ít nhất cũng nên bảo vệ lòng mình, đừng để cho nó cũng trở thành tù binh của anh, đắm mình nhận nhục nhã từ anh.

Lisa cắn chặt môi dưới, nhịn xuống ý muốn khóc mãnh liệt, thật sâu nhìn vào khuôn mặt tuấn tú làm cô vừa yêu lại vừa giận liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi phòng khách.

Đêm đã khuya, toàn bộ sơn trang yên tĩnh, chỉ có đèn trong mấy cốc dầu hoả trong viện vẫn tỏa sáng. Vì sợ bị người phát hiện, Lisa không trở về phòng, chỉ là trở lại nhà kính, lấy đi một túi mầm móng cùng thân củ và mấy viên thuốc gây mê.

May mắn thay cô đã để lại nhà ấm chiếc áo khoác ngoài Rose tặng mình, cô mặc vào cái đó, tâm linh lạnh lẽo được sưởi lên bởi một tia ấm áp.

Cô sờ soạng đi đến cửa sau hậu viện, người giữ cửa đang ở dưới đèn đánh bài, những người đó cô đều biết, chỉ cần cô bình tĩnh trấn định...

"Ai ở nơi nào?" Vệ binh giữ cửa đột nhiên đứng lên, giơ cao súng trong tay đề phòng.

"Hắc, là tôi." Thanh âm của TayLor đột nhiên xuất hiện.

Lisa kinh ngạc nhìn TayLor theo hậu phương đi vòng qua phía trước cô, còn giữ chặt tay cô đi thẳng về phía trước.

"Thằng quỷ, mày hù được tao?!" Vệ binh vỗ bả vai TayLor một chút."Nghe nói mày bị đuổi ra khỏi cửa? Taị sao lại không cẩn thận như vậy? Thời gian này, công tước giống như một kho hỏa dược, ngươi đã làm gì làm Công tước tức giận?"

TayLor hẩy vai một cái, đem Lisa, người có vẻ mặt kinh ngạc kéo đến bên cạnh."Không sao cả, nếu không phải vừa vặn thiếu người, tôi có muốn cũng không có khả năng lớn đến nơi này làm việc."

"Chờ một chút, sao mày còn mang theo một con nhóc?" Thủ vệ nhắc tới liến cầm đèn tiến lên phía trước chiếu vào, hoảng sợ."Lisa? Cô làm gì lại củng thằng nhóc này ở cùng một chỗ?"

"La Tân, tôi..." Đầu óc Lisa bỗng nhiên trống rỗng, nhất thời không thể viện ra bất kỳ lý do gì.

"Cô ấy đi chung với tôi, để cho chúng tôi đi ra ngoài đi." TayLor nói.

"Không không không, Lisa với mày không giống nhau, tao phải đi xin phép Owen một chút." Người thủ vệ tên La Tân cẩn thận nhìn Lisa liếc mắt một cái, làm cho cô chột dạ rũ mắt xuống, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

TayLor đưa tay bắt lấy cánh tay La Tân, kéo ra một chút tùy tiện nói năng, cười. " Xin nhờ, ngày mai tôi sẽ phải hồi hương về quê nhà, quản gia lại không cho phép chúng tôi ở trong phòng làm bừa, tôi chỉ là mang Lisa đi ra ngoài chơi, trước hừng đông trời sáng sẽ trở lại, không cần phải kinh động Owen chứ?"



Tuy rằng bề ngoải mang chức danh là nam hầu thân cận bên người Công tước, nhưng trên thực tế mọi người đều biết, Owen chính là người đại diện phát biểu của Công tước, là chủ nhân thứ hai tại nơi này, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải qua mí mắt anh.

La Tân chần chờ một chút, nhìn về phía Lisa, tựa hồ không quá tin tưởng hỏi: "Cô cùng TayLor ở cùng một chỗ?" Tại sao thời gian trước có tiếng gió truyền ra, nói Lisa là người tình của Công tước? Chẳng lẽ là do người ta thêm mắm dặm muối?

" Ừ. Tôi muốn làm tiệc tiễn biệt TayLor... Ê này! Anh có biết, chúng tôi đã đặt xong một bàn, chuẩn bị cuộc đặc chơi lớn." Lisa cố ý giả bộ bộ dạng phóng đãng, lừa lấy sự in tưởng của La Tân.

"Được rồi, nhớ rõ trước khi trời sáng phải trở về, nếu không vừa vặn khi Owen muốn tìm người, sẽ có thể làm phiền nhiều đến tôi." La Tân thu hồi bước chân, đem đèn trả về chỗ cũ, thuận tay cởi bỏ cửa rào sắt khóa, cuối cùng cho đi.

Trong lòng thấp thỏm, Lisa đi theo sát phía sau TayLor, ở bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa chờ anh ta.

"Cám ơn anh đã giúp tôi." Lisa rút tay về, siết chặt cổ áo khoác ngoài, chân thành tha thiết mỉm cười nhìn TayLor nói cảm ơn.

"Cái này không là gì cả." TayLor nhún nhún vai.

"Anh... Không hỏi tôi tại sao lại rời đi sao?" Lisa khốn quẫn buông xuống hai mí mắt.

"Nghĩ cũng biết, nhất định là có liên quan đến công tước." TayLor vẫy tay chào hỏi người trên xe ngựa. Anh tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng đã gặp qua không ít tình huống, không có nói sai ý niệm riêng tư trong đầu cô.

"Thân thể của anh có sao không? Có hay không bị đả thương?" Nghĩ đến anh hôm nay bởi vì cô mà bị Vante đẩy ngã xuống đất, nội tâm của cô tràn đầy áy náy.

"Không có gì, tôi may mắn nên không bị công tước bẻ gãy cổ ngay tại chỗ." TayLor thoải mái cười, không muốn cô để ý."Đúng rồi, cô có dự tính gì chưa? Có cần tôi tiễn cô một đoạn đường không?"

"Tôi..." Lisa ngước mắt, nhìn thoáng qua xa xa, thành trì Luân Đôn mông lung bị bao phủ bởi sương mù, không biết mình có thể đi đến nơi nào, mờ mịt bất lực phút chốc dấy lên trong lòng.

"Lên xe trước đi, nơi này cách nhà ga Luân Đôn một đoạn đường, cô có rất nhiều thời gian để lựa chọn." TayLor chỉ chỉ xe ngựa, hiển nhiên là làm người tốt làm tới cùng.

" Được." Lisa gật đầu, theo TayLor cùng nhau trèo lên xe ngựa, đem chính mình rúc lại, ngồi trong góc xe, không có dũng khí đưa mắt ra ngoài cửa sổ tìm hiểu, nhìn trang viên xinh đẹp kia gây cho cô bao quyến luyến cùng tan nát cõi lòng.

Lần đi này, đại khái cơ hội trở về cũng không còn nữa, cô sẽ tưởng niệm Owen, tưởng niệm Rose, cũng sẽ tưởng niệm người ấy-người đàn ông đã làm cho cô sợ hãi lại không tự chủ được đã bị hấp dẫn, đem tôn nghiêm cùng lòng dạ của cô toàn bộ dẫm nát chà đạp dưới chân...