Chương 1: Tổn thương rời đi

Văn phòng tổng tài vốn là một nơi trang trọng,nhưng giờ phút này nó lại tràn ngập mùi rượu hòa lẫn với mùi của tìиɧ ɖu͙©, hòa toàn hiện lên vẻ mục ruỗng,thói nát. Trước bàn làm việc rộng lớn, một người phụ nữ với vẻ ngoài quyến rũ bị đặt trên bàn, hai chân gắt gao cuống lấy thắt lưng của một nam nhân, theo động tác của thân thể mà bộ tóc soăn màu rượu vẻ lên một đường cong yêu mị.

Diệp Dĩ Mạt nhìn thấy được tình huống trước mắt, khóe môi lại chậm rải tha ra một chút độ cong, cười đến lòng đầy chua sót.

Tuy ở góc độ của Diệp Dĩ Mạt chỉ có thể nhìn thấy được góc nghiêng của gương mặc một người đàn ông, nhưng vẫn không khó nhìn ra người đàn ông đang rong ruổi trên cơ thể người phụ nữ đó, chính là chồng của cô Tần Hàm Dịch.

Người phụ nữ đó mị nhãn như tơ đột nhiên nheo mắt tựa như phát hiện được có người đúng ở trước cửa, trong đôi mắt thủy mâu ấy không hề giao động trước Diệp Dĩ Mạt.

Hơn nữa là giây tiếp theo, người phụ nữ ấy đối với cô còn nỡ một nụ cười đầy khıêυ khí©h, lấy một tư thái của người thắng cuộc mà nhìn cô.

Chợt người phụ nữ trong phòng chậm rãi vươn đầu lưỡi, khẽ liếʍ phía sau vành tai của người đàn ông, hắn ta không khống chế được mà run lên, cô ta lại còn dùng thanh âm mị hoặc khıêυ khí©h nói vào bên tai của hắn: "Hàm, lại mạnh hơn nữa đi".

"Tiểu yêu tinh" người đàn ông trầm thấp khẽ cười, quả nhiên thân thể dùng lực mạnh hơn mà luật động.

Trong tiếng hoan ái hỗn loạn, Diệp Dĩ Mạt cô lại nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người rời khỏi phòng làm việc của hắn một cách nặng nề

Mà đối với trường hợp như thế này rốt cuộc cô đã gặp qua bao nhiêu lần chứ ?

Trong nhà, khách sạn, văn phòng nơi nơi đâu đâu đều cũng là chiến trường hoan ái của hắn.

Ngay đến cả tuần trăng mật của bọn họ, hắn cũng chưa từng ngừng nghĩ một khắc nào làm chuyện này.

Nếu, có thể quay trở lại một lần nữa, liệu cô còn có thể không lượng sức mình mà dùng tình cảm mà lây động hắn.

" Tần Hàm Dịch, tôi thật sự đã rất mệt mỗi, lần này đã hòa toàn không còn chút sức lực nào để đuổi theo bước chân của anh nữa", Diệp Dĩ Mạt trong lòng than nhẹ một tiếng, cô đối với cuộc hôn nhân này đã không còn hi vọng.

Nếu thế giới của hắn không chỉ có mình cô thì tại sao lại không chủ động thành toàn cho hắn.

Cô thẳng lưng bước từng bước một ra khỏi Tần thị , xem nhẹ tất cả những ánh mắt đồng tình cùng thái độ mỉa mai.

Rốt cục thì không khí mới mẻ trong lành cũng ùa vào phế quản, cô đã đem sự kiêu ngạo cuối cùng của mình rời xa địa bàn của hắn.

Cuối cùng Diệp Dĩ Mạt cũng có thể ngẩn đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẩm, cùng thái dương ấm áp, mà lòng cô vĩnh viễn đều hóa thành băng.

Cô chậm rải nhấc tay lên dịu dàng xoa lên vùng bụng phẳng lì, trong lòng đau đớn lại càng khắc sâu một phần.

Bé con, mẹ mang ngươi rời đi, một lần nữa bắt đầu lại, được không?

Bỗng nhiên tiếng chuông êm tai của điện thoại vang lên, cô thẫn thờ nhấc máy đặt bên tai.

"Dĩ Mạt, đã quyết định rồi sao" người đàn ông không xác định mang theo âm thanh dễ nghe, lại tựa như bình minh ôn hòa.

Cô ngẫng đầu nhìn cao ốc Tần thị cao vυ"t tựa mây, nhìn theo hướng cửa sổ văn phòng hắn một lúc lâu mới thống khổ nhắm mắt lại, ngữ khi kiên định mà trả lời: "Ừm đã quyết, gặp ở sân bay".