"Tôi không xứng với chẳng lẽ cô xứng?" Kiều Dư An vốn đã định đi rồi, người này nói chuyện thật buồn nôn, chuyện của cô và Giang Mộ Trì liên quan cái rắm gì với cô ta, vừa vặn Giang Mộ Trì cũng không ở đây, cô đang muốn xả giận.
"Tôi thấy là đã quá lâu không có vận động, cô đã quên dáng vẻ nắm đấm của bà đây ra sao đúng không? Chuyện của tôi cần đến phiên cô quản? Còn nói tôi không xứng, xứng hay không thì chồng tôi cũng là Giang Mộ Trì, cô thì tính là cái thá gì, dám đến hoạnh họe tôi?"
Lời nói của Kiều Dư An vang lên đùng đùng, không để ý ánh mắt người khác nhìn qua chút nào, cô chính là tính tình như vậy, có thù liền báo ngay lúc đó, không tin cái gì quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô thà rằng làm một kẻ tiểu nhân cũng muốn vui vẻ đánh một trận, lúc này mới không vận động ít lâu, có ít người đã quên đi danh xưng tiểu bá vương ở Vân Thành của Kiều Dư An rồi.
"Cô ----" Ngụy Nhiêu bị một đống lời nói phẫn nộ không kịp phản ứng, cô ta sao cũng không nghĩ tới, sau khi kết hôn Kiều Dư An càng thêm khoa trương, trước mặt mọi người cũng không chừa chút mặt mũi.
"Cô cô cái gì, cô mở miệng là lải nhải, coi như bà đây kết hôn rồi, thì Vân Thành sẽ coi cô là người đứng đầu? Tôi thấy là tôi đánh cô chưa đủ, cao tuổi rồi còn ở nơi này múa mồm, cô có bản lĩnh tìm một người tốt hơn Giang Mộ Trì đến đây?" Kiều Dư An liếc mắt, cô thật chưa từng nghĩ muốn chủ động trêu chọc người khác, Ngụy Nhiêu to gan rồi, dám cưỡi lên trên đầu cô, cũng không thử nhớ một chút trước kia bị cô đánh thảm cỡ nào, coi như cô kết hôn, có người quản thúc, cũng không phải loại gà yếu có thể giẫm.
Nói về tài ăn nói, Ngụy Nhiêu không phải là đối thủ của Kiều Dư An, cũng có thể nói, Vân Thành không có cô gái nhà giàu nào có tài ăn nói qua được Kiều Dư An, tài ăn nói của Kiều Dư An là công phu nhiều năm nhờ vào mẹ Kiều mà luyện được, Ngụy Nhiêu như thế sao có thể nói lại cô.
"Kiều Dư An, cô đừng khinh người quá đáng." Ngụy Nhiêu nói không lại, bắt đầu giả bộ đáng thương, bạn trai Ngụy Nhiêu rất nhanh đi tới: "Đây là thế nào, đừng khóc."
"Khóc khóc cái gì, cả bó tuổi rồi, cô có cần mặt mũi không?" Kiều Dư An bĩu môi, mỗi lần đều như vậy, chẳng vui chút nào, làm sao lại không có một ai có thực lực đấu với cô đây? Cũng bởi vì mỗi lần cãi nhau mà không thắng, liền bắt đầu khóc, bắt đầu giả bộ oan ức, mọi người luôn luôn đồng tình với kẻ yếu, cho nên đẩy hết những trách nhiệm lên trên người Kiều Dư An, nhưng Kiều Dư An cũng oan ức, chính cô ta nhiều chuyện chạy tới khıêυ khí©h trước, là người khıêυ khí©h trước có hiểu không vậy?
"Cô gái này, xin hãy mở miệng tích đức, nên có lòng khoan dung độ lượng." Bạn trai Ngụy Nhiêu - Phạm Vũ mở miệng, Kiều Dư An khinh miệt liếc qua, không quen biết, một người xa lạ, không biết ở đâu tới.
"Anh là ai? Vừa rồi ai kiếm chuyện với tôi trước anh không thấy sao? Tôi còn chẳng thèm đáp lại cô ta đâu, một cô gái sắp 30 tuổi, động một chút lại khóc, giống y như con nít ba tuổi, mất mặt."
Hai tay Kiều Dư An vòng trước ngực, đầy khí thế, nhìn nhìn lại Ngụy Nhiêu ủy khuất, dáng vẻ nước mắt trong hốc mắt rưng rưng muốn rơi, nếu không rõ ràng tình huống, khẳng định cho rằng Kiều Dư An khi dễ Ngụy Nhiêu.
"Cô có biết cô ấy là ai không? Cô liền dám khi dễ cô ấy?" Phạm Vũ nhẹ giọng dỗ dành Ngụy Nhiêu, anh ta khó khăn lắm mới trèo lên được chỗ Ngụy Nhiêu, nên phải biểu hiện tốt một chút.
"Người tôn quý có tiền có quyền, tôi cũng vậy." Kiều Dư An liếc mắt, im lặng, nói không lại còn lấy người lớn ra để dọa cô nha, ở Vân Thành, cô chưa từng sợ ai đâu.
Động tĩnh của mấy người càng lúc càng lớn, lúc này Lâm Tự Cẩm mới phát giác, vội vàng muốn tới, lại có người bước đến trước cô một bước.
Kiều Dư An không muốn nói thêm gì: "Ngụy Nhiêu, lần sau cô trông thấy tôi tốt nhất trốn tránh đi, hôm nay mặc váy không ra tay được, cẩn thận lần sau tôi đánh cô." Cái danh xưng tiểu bá vương quả nhiên danh xứng với thực, sau này cô trông thấy Ngụy Nhiêu liền tức, cái gì gọi là cô không xứng với Giang Mộ Trì, chỗ nào không xứng, vô cùng xứng, ông trời tác hợp cho đấy!
"Cô sao lại như thế?" Phạm Vũ nhìn Kiều Dư An muốn đi, anh ta còn chưa biểu hiện đâu, anh ta cũng không biết Kiều Dư An, tiến lên liền muốn kéo Kiều Dư An lại, Kiều Dư An phiền nhất đàn ông đυ.ng vào cô, lui lại mấy bước, bước chân quá nhỏ không có đứng vững liền muốn ngã về sau.
Kiều Dư An nghĩ thầm, xong xong, mới ra trận đã mất thể diện, nếu ngã còn không phải bị người khác chê cười đến chết, nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng cũng không có đến, cô ngã vào một cái ôm ấp quen thuộc.
Giang Mộ Trì đỡ cô: "Làm gì vậy?"
Giang Mộ Trì vội vàng xử lý xong chuyện liền chạy tới, sợ người khác đàm tiếu Kiều Dư An, vừa vặn đã nhìn thấy cô xảy ra tranh chấp với người khác.
Kiều Dư An mở mắt ra, trông thấy là Giang Mộ Trì, lập tức ôm lấy eo của anh, mặt tựa ở trước ngực anh: "Chồng ơi, huhuhu, có người khi dễ em, anh đến giúp em một chút, em sắp bị người ta ức hϊếp chết rồi."
Hừ! Ngụy Nhiêu không phải thích giả uất ức sao? Không phải thích dựa vào đàn ông sao? Ai sợ ai, cô cũng có, đàn ông của cô còn lĩnh chứng nhận kết hôn với cô đấy, danh chính ngôn thuận nha.
Mọi người nhìn sự thay đổi này đến ngây người, một giây trước Kiều Dư An còn tức giận ngút trời, một giây sau giống như con thỏ sợ hãi oan khuất khóc lên, kỹ năng diễn này, tuyệt.
Lâm Tự Cẩm dừng chân lại, nhân vật chính tới, không cần đến cô "anh hùng cứu mỹ nhân", liền đứng đấy nhìn.
Giang Mộ Trì vỗ vỗ lên đầu Kiều Dư An, nhìn về phía Phạm Vũ, ánh mắt sắc bén, mang theo sự bức người: "Cậu đẩy cô ấy?"
Phạm Vũ vừa chạm tới ánh mắt của Giang Mộ Trì, liền lui về sau một bước, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng: "Giang tổng, tôi không có đẩy cô ấy."
Phạm Vũ không nghĩ ra cô gái này lại là vợ Giang tổng, anh ta làm quản lý ở một công ty không lớn, gần đây công ty thật vất vả mới nhận được đơn đặt hàng của tập đoàn Giang thị, lúc này mới nhận biết Giang Mộ Trì, ai biết mình xui xẻo như vậy.
"Cậu biết tôi?" Trong đầu Giang Mộ Trì nghĩ một chút, cũng không nhớ rằng mình có biết người này.
"Giang tổng xin chào, tôi là công ty vật liệu xây dựng Hoài Khai, trước đó không lâu đã ký kết một đơn hàng với quý công ty." Phạm Vũ vươn tay muốn bắt tay Giang Mộ Trì.
"A, không biết." Giang Mộ Trì chỉ coi không có trông thấy, những đơn hàng nhỏ bên dưới là sẽ không báo đến anh, nếu không còn không phải mệt chết anh.
"Hì hì, Giang tổng bận bịu." Phạm Vũ lúng túng thu tay lại.
"Cậu ức hϊếp phu nhân của tôi?" Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Giang Mộ Trì đảo qua Ngụy Nhiêu cùng Phạm Vũ.
"Không có không có, đều là hiểu lầm, hiểu lầm." Phạm Vũ làm sao còn dám nói cái gì, lui đến đằng sau Ngụy Nhiêu.
Ngụy Nhiêu nổi nóng, đẩy Phạm Vũ ra: "Phế vật."
Giang Mộ Trì cúi đầu: "Được rồi, đừng khóc, trước mặt mọi người, kỳ lắm, ai khi dễ em, còn không mau nói."
Lời này của Giang Mộ Trì rơi vào trong tai của mọi người, nghe sao cũng giống như muốn báo thù cho Kiều Dư An, rất nhiều người đều dừng lại xem náo nhiệt, lại đứng xa chút, sợ lan đến trên người mình.
"Chính là cô ta, cô ta nói em không xứng với anh." Kiều Dư An chỉ vào Ngụy Nhiêu, thở phì phò: "Cô ta nói anh không thích em, nói anh không có mua nhẫn kim cương cho em, còn cười em tới tham gia tiệc rượu một mình."
Kiều Dư An khẽ nâng cằm, ánh mắt đắc ý cực kỳ, lúc nãy Kiều Dư An một mực nghiền ép Ngụy Nhiêu, ngay từ đầu Ngụy Nhiêu miệng tiện vài câu, còn cắn lấy không thả.
"Đừng buồn bực, trên thế giới này chỉ có em xứng thôi, những người khác anh cũng sẽ không nhìn một chút." Giang Mộ Trì cưng chiều sờ sờ phía sau lưng cô, chỉ là một câu, liền phá vỡ lời đồn quan hệ giữa Kiều Dư An cùng Giang Mộ Trì là thông gia thương mại.
"Vậy em quên đeo nhẫn theo rồi, anh mua cho em một cái, vừa vặn nơi này nhiều như vậy, em muốn cái mắc nhất." Kiều Dư An tựa ở trong ngực của Giang Mộ Trì trong ngực, miệng còn vểnh lên, dáng vẻ không được như ý thì không tha, làm nũng vô cùng lưu loát.
"Được, em thích cái nào thì mua cái đó." Kiều Dư An ít khi mở miệng muốn anh mua đồ cho cô, tự nhiên phải đồng ý, cũng không thể tổn hại khí thế phu nhân nhà mình.
"Cảm ơn chồng, bây giờ chúng ta liền đi xem đi, em nhìn thấy một ít người đã cảm thấy đau mắt." Kiều Dư An lời nói này, không phải Ngụy Nhiêu thì còn có thể là ai, một màn này của Kiều Dư An, khiến những lời đồn trước đó toàn bộ vỡ vụn, cô không chỉ gả một người chồng đẹp trai tiền nhiều, còn vô cùng ân ái với Giang Mộ Trì, nhìn ánh mắt Giang Mộ Trì, muốn nói không có tình cảm ai mà tin?
"Được, đợi chút." Giang Mộ Trì đi vài bước, dừng lại trước mặt Ngụy Nhiêu: "Vừa vặn gặp, mời Ngụy tiểu thư chuyển lời đến người lớn, hợp tác với Giang thị, dừng ở đây." Lời nói này xong liền nắm tay Kiều Dư An đi.
Ngụy Nhiêu suýt nữa không có đứng vững, tay chống đỡ giá đỡ, hai mắt vô thần.
Tác giả có lời muốn nói: diễn xuất của chị Kiều chúng ta vô cùng huẩn, like!