Chương 40 : Hồng nhan hoạ thuỷ

Kiều Dư An và Giang Mộ Trì đi ra, những người khác đều đã giải tán, chỉ là vẫn bí mật thảo luận sôi nổi, Kiều Dư An quả thực không tính là danh khuê được giáo dưỡng cực tốt gì, nhưng tính cách Kiều Dư An vẫn luôn như thế, mọi người cũng không lấy làm ngạc nhiên, ai bảo người ta có bản lĩnh, được Kiều gia cưng đến vô pháp vô thiên, điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là Giang Mộ Trì.

Người đàn ông được mọi người đồn là vô cùng thần bí này, trước đây đều nói là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, cao không thể chạm, nhưng hôm nay xem ra, cũng chỉ là một người bình thường có máu có thịt, một người chồng cưng chiều vợ, chẳng qua là xảy ra cãi vã, lập tức ngưng hợp tác với Ngụy gia, điều này không phải người đàn ông nào cũng làm được, đa số đàn ông vẫn xem tiền tài quan trọng hơn phụ nữ, càng giàu lại càng keo, Giang Mộ Trì lại nhẹ nhàng giải quyết chuyện hợp tác như vậy, còn chưa biết phải bồi thường tiền hợp đồng bao nhiêu đây, thật sự là khiến người ta hâm mộ.

Có một số người số mệnh sao lại tốt như vậy? Một cô gái mang tiếng là "nữ hoàng ăn chơi", vậy mà được gả cho nhà giàu có nhất ở Vân Thành, còn được chồng cưng chiều đến thế, cái này thật khiến cho người người ghen tức chết mà!

Lâm Tự Cẩm xem một màn này cũng cười cười, xem ra Kiều Dư An nói không sai, cô sống rất tốt, trước đây mỗi lần đối đầu với Ngụy Nhiêu, đều là mấy chị em cùng nhau ra trận khiến cho ả ta nói không nên lời, lần này, không cần đến các cô ra tay, Kiều Dư An đã có người bảo vệ, thật tốt!

Kiều Dư An lúc đầu vô cùng đắc ý, kéo Giang Mộ Trì rời khỏi đám đông xong thì không còn sức để đắc ý nữa, đè thấp giọng hỏi anh: "Thật ra anh không cần làm thế, bọn em thường xuyên đấu võ mồm, anh bảo vệ em là được rồi, đừng vì em mà ảnh hưởng đến công việc hợp tác." Đây là một mối làm ăn, sao có thể vì cô mà dâng tiền cho người khác, có tiền không biết kiếm chính là kẻ ngốc.

Mặc dù Kiều Dư An rất vui vì Giang Mộ Trì có thể vì cô mà làm tới bước này, lòng hư vinh được thỏa mãn cực lớn, nhưng như vậy là đủ rồi, cô không phải người không hiểu chuyện, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sợ là bố mẹ chồng sẽ có thành kiến với mình, sao lại có cảm giác Giang Mộ Trì có tố chất "hôn quân" thế này?

Giang Mộ Trì cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ của cô đóng đóng mở mở liền cười, nói về những hậu quả có thể xảy ra khi làm như vậy, nhịn không được cúi đầu hôn lên khóe môi cô một cái: "Được rồi, đừng nói nữa, công ty vốn là không có ý định tiếp tục hợp tác với Ngụy gia, chất lượng hàng hóa Ngụy gia cung cấp ngày càng kém, đã sớm không phải là Ngụy gia trước kia, cứ tiếp tục như vậy, Ngụy gia không chống được bao lâu, nếu như chúng ta rút lui trễ, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến chúng ta."

Anh đã suy tính rất lâu, đang suy nghĩ dùng cớ gì để kết thúc hợp tác hai nhà, hợp đồng ban đầu vẫn chưa đến hạn, vội vàng cắt đứt hợp đồng có chút không ổn, lần này Ngụy Nhiêu tự mình dây vào, có cái cớ này Giang Mộ Trì không dùng chẳng phải ngốc sao.

Kiều Dư An hiểu ý của Giang Mộ Trì, thì ra đây căn bản không phải "xung quan giận dữ vì hồng nhan*", mà muốn mượn danh cô để cho người ngoài cho rằng cô là "hồng nhan họa thủy".

*􏰈􏰉􏰊􏰋􏰌􏰍xung quan giận dữ vì hồng nhan: ý là giận giữ vì người đẹp

"Móa, Giang Mộ Trì, anh là lão hồ ly, là cáo già sao? Thanh danh của em bị hủy rồi làm sao bây giờ?" Kiều Dư An thật sự không kìm nổi sự tức giận trong lòng, người đàn ông này quá nham hiểm, uổng công cô cảm động, cảm động cái quỷ, anh rõ ràng đã tính toán hết rồi, vừa làm cho cô vui, lại lấy được thứ mình muốn.

Cái tên Giang Mộ Trì này sao lại xạo đến vậy? Có thể lợi dụng hoàn cảnh xung quanh để kiếm lợi cho bản thân mọi lúc mọi nơi? Cho nên đây chính là bí mật kinh doanh của anh sao? Cái tên đàn ông này, không phát tài cũng có lỗi với bộ não của anh.

Kiều Dư An càng nghĩ càng giận, để cô mang tiếng là "hồng nhan họa thủy", kết quả tên đàn ông này đâu có vì cô mà làm ra chuyện như thế, thật là oan cho cô quá, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, thì Kiều Dư An đã hung hăng giẫm Giang Mộ Trì mấy cước.

"Quyển Quyển, chú ý hình tượng, có rất nhiều người đang nhìn em đấy." Giang Mộ Trì ôm cái eo nhỏ của cô, hai người nhìn có vẻ như đang thân mật tham quan hàng triển lãm, trên thực tế là đang ngấm ngầm phân cao thấp.

"Giang Mộ Trì, sao con người anh lại hư hỏng đến như vậy?" Kiều Dư An nhìn anh chằm chằm, thở phì phò, giống như quả bóng sắp nổ: "Em biết anh chẳng tử tế vậy đâu, uổng công em cảm động."

"Sao lại nói thế?" Giang Mộ Trì nhíu mày cười một tiếng: "Cho dù không có chuyện này, anh cũng sẽ đứng về phía Quyển Quyển."

"Vậy anh sẽ cắt đứt hợp tác với Ngụy gia sao?" Kiều Dư An ngửa đầu nhìn anh.

"Sẽ không, anh sẽ kiếm một chút tiền từ Ngụy gia, mua túi xách cho em." Giang Mộ Trì nhéo chóp mũi của cô, anh phân tích sự việc rất rõ ràng, cũng rất lý trí, từ trước đến nay trên thương trường anh không có gì bất lợi, nếu như tình hình bên Ngụy gia tốt đẹp, vậy anh tuyệt đối sẽ kiếm nhiều tiền hơn, chứ không hủy hợp động gây bất lợi cho mình, chỉ vì cuộc tranh cãi của hai người phụ nữ mà đánh cược tiền đồ công ty? Giang Mộ Trì không phải là người như thế.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Mộ Trì biết nói như vậy quá mức lý trí, đa số phụ nữ chắc chắn sẽ không thích, nhưng Giang Mộ Trì cũng không muốn nói láo, nhất là đối với Kiều Dư An, Giang Mộ Trì chỉ là muốn giải thích một chút, để Kiều Dư An hiểu được, kết quả Kiều Dư An nhón chân hôn lên môi anh một cái: "Giang Mộ Trì, em yêu chết dáng vẻ hiện tại của anh, dáng vẻ nắm chắc thắn lợi trong tay, em thích anh như thế này."

Kiều Dư An không phải kiểu con gái cái gì cũng không biết, có tiền ngu sao không kiếm, ai ngại mình nhiều tiền bao giờ, nể mặt đồng tiền, Kiều Dư An vẫn có thể xem như không thấy Ngụy Nhiêu.

Nếu Giang Mộ Trì cái gì cũng nghe theo cô, vậy thì không phải là Giang Mộ Trì, cũng sẽ làm cô hoài nghi Giang Mộ Trì làm sao có thể gánh vác nổi gia nghiệp.

Sự thay đổi này khiến Giang Mộ Trì sửng sốt, lấy lại tinh thần sờ lên đầu cô: "Quyển Quyển, em luôn luôn mang đến niềm vui và sự kinh ngạc cho anh." Ai nói Quyển Quyển là "nữ hoàng ăn chơi", Quyển Quyển nhà chúng ta rõ ràng là một bé ngoan hiểu chuyện, cô quả thật không giống với những cô gái khác, giống như là một bảo tàng, chờ Giang Mộ Trì đến khai quật.

"Em đã sớm nói với anh, em tốt lắm đấy, cưới được em là diễm phúc của anh." Kiều Dư An hừ hừ hai lần, bĩu môi cười đắc ý.

"Phải, là diễm phúc của anh." Giang Mộ Trì buông bàn tay đang đặt trên đầu cô, thuận thế nắm lấy tay cô, khớp xương rõ ràng, tinh tế trắng nõn, hai người mười ngón đan xen.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không nói chuyện này nữa, nắm tay đi xem hàng triển lãm, buổi đấu giá kỳ sau mới bắt đầu, nên xem những món được trưng bày trước, nếu thích thì mua ngay, nhưng đại đa số người tới đây là để tìm cơ hội, bất kể là yến hội gì, đều sẽ trở thành cơ hội thúc đẩy hợp tác kinh doanh, tỉ như Giang Mộ Trì, mới tới được một lúc, liền có người liên tục đến chào hỏi.

"Giang tổng, đã lâu không gặp, hiếm khi thấy anh đến đây." Một người đàn ông trung niên bụng phệ đi lên phía trước, Kiều Dư An trong đầu hồi tưởng một chút, cũng không nhận ra, cô chỉ nhận biết những người cùng thế hệ, thế hệ trước chỉ quen một số người có quan hệ tốt với Kiều gia.

"Củng tổng, đúng là lâu ngày không gặp." Giang Mộ Trì giơ ly champagne trên tay lên, ra hiệu đã chào hỏi.

"An An, đây là Củng tổng của doanh nghiệp giấy Mậu Tuấn, Củng tổng, đây là vợ của tôi."

"Ha ha ha xin chào, cô là con gái út của Kiều gia ? Tôi đã sớm nghe nói Giang tổng cùng Kiều gia kết thân, nhưng vẫn chưa thấy hai người tổ chức hôn lễ, còn tưởng rằng là tin đồn." Củng tổng cũng rất thức thời, nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, cũng không có ý định bắt tay với Giang Mộ Trì, muốn lăn lộn trên thương trường, không phải dựa vào việc thức thời sao.

"Công việc A Trì quá bận rộn, nên chưa tổ chức hôn lễ, chờ anh ấy rảnh rồi, chúng ta tổ chức hôn lễ khẳng định sẽ mời Củng tổng."

"Tốt quá, tôi sẽ chờ, chúc Giang tổng cùng Giang phu nhân bạch đầu giai lão." Củng tổng nâng ly, ba người đều nhấp một miếng ra hiệu.

Rất nhanh Củng tổng liền đi, Kiều Dư An lúc này mới hỏi Giang Mộ Trì : "Giang Mộ Trì, hình như rất nhiều người hỏi chúng ta khi nào tổ chức hôn lễ." Đã không chỉ hai ba người hỏi.

"Ừm, cho nên chuyện hôn lễ, cũng nên lên kế hoạch thôi." Giang Mộ Trì cảm thấy tình cảm của hai người cũng đã chín muồi rồi, cũng không biết Kiều Dư An nghĩ thế nào : "Em muốn bây giờ tổ chức sao ?"

Giang Mộ Trì lời này, chính là hỏi Kiều Dư An có đồng ý hay không.

Kiều Dư An suy nghĩ một chút, cố ý làm khuôn mặt đau khổ : "Không muốn." Giang Mộ Trì có chút mất mát, anh cho rằng Kiều Dư An vẫn chưa đủ tin tưởng anh, cho nên mới không muốn, nhưng không sao, thời gian còn rất dài, anh cố gắng chút nữa là được.

Kiều Dư An len lén nhìn thái độ Giang Mộ Trì, ánh mắt mất mát kia bất kể là ai cũng nhìn ra được, lúc này mới lung lay tay của anh, nở nụ cười : "Mùa hè tổ chức hôn lễ nóng lắm, dễ trôi lớp trang điểm, chúng ta sang năm tổ chức hôn lễ vào mùa xuân, chim hót hoa nở tốt biết bao."

Nghe lời này, Giang Mộ Trì mới phản ứng lại, cô là đang cố ý đùa anh, đưa tay bóp mặt cô một cái : "Quyển Quyển, miệng em càng ngày càng không có một câu nào thật."

"Ồ, ai nói, có câu này thật mà, anh tự mình tìm đi." Kiều Dư An nhún nhún vai, cô mới không muốn nói rõ ràng như vậy đâu.

"Được rồi, đừng quậy nữa, chúng ta đi xem nhẫn một chút, nếu như thích liền mua, anh nhớ là đã nhắc em khi ra khỏi nhà phải đeo nhẫn bà nội tặng cho em."

Đây là kỷ vật được truyền qua bao đời nay, ban đầu còn ở trên tay mẹ Giang, vốn là muốn truyền cho con gái, ai ngờ bà nội lại không có con gái, về sau mẹ Giang cũng chỉ sinh một mình Giang Mộ Trì, chiếc nhẫn này lại trở về tay bà nội, Giang Mộ Trì sau khi kết hôn liền cho Kiều Dư An, đây có nghĩa là bà nội đã nhận định cô, vốn là chiếc nhẫn truyền cho con gái, con dâu, chính là nói với Kiều Dư An, Giang gia sẽ xem cô như con gái mà yêu thương chăm sóc.

"Em vốn dĩ nhớ mà, tự nhiên lại quên mất, em cất kĩ lắm, sợ bị đυ.ng trúng." Đích thật Kiều Dư An là một đứa phá của, nhưng đối với những thứ quý giá cô sẽ không tùy tiện vứt lung tung, đây cũng không phải một chiếc nhẫn bình thường, đây là bảo vật gia truyền của Giang gia, nếu như bị cô làm vỡ, vậy thì xong đời rồi, sợ rằng sẽ bị mẹ già đuổi theo đánh.

"Ừm, quả thật cẩn thận từng li từng tí, đi thôi, lại mua một cái." Lúc đầu kết hôn quá vội vàng, anh cũng không có chuẩn bị gì, vốn dĩ nên đặt người ta làm, bất quá bây giờ còn kịp, dù sao cũng chưa tổ chức hôn lễ.

Hai người vừa đến khu chuyên bán nhẫn trang sức, đang định thả lỏng tâm trạng đến chọn nhẫn, mới nhìn mấy cái, một giọng nữ nũng nịu chen vào : "Giang tổng, thật trùng hợp."

Kiều Dư An vừa nghe đến giọng nói này liền vểnh tai, giọng nói có chút quen, mới có hai từ mà uyển chuyển rẽ mười tám khúc giống như luyện giọng, ngay cả cô là con gái cũng cảm thấy cái này giọng nói kiều mị vô cùng, nghe là biết không phải người đơn giản, Kiều Dư An quay đầu nhìn thoáng qua, ui da, thật đúng là người quen, Hạ Y.

Tác giả có lời muốn nói: "Tình địch" gặp mặt vô cùng đỏ mắt 􏰎(􏰏􏰐􏰏)􏰑