Kiều Dư An đếm thử, tổng cộng có 9 đóa hoa, bình thường các cặp tình nhân tặng hoa cho nhau thường chọn số 9, suy nghĩ này càng làm cô cảm thấy vui hơn.
"Sao anh lại tặng hoa hướng dương, có phải bởi vì ý nghĩa ngôn ngữ của loài hoa này?" Thông thường giữa các cặp tình nhân tặng nhau hoa hồng là nhiều, hoa hướng dương thường để tặng cho người lớn, nhưng bởi vì gần đây trên tiktok rất hot cái ngôn ngữ loài hoa này, khiến hoa hướng dương rất cháy hàng.
"Ngôn ngữ loài hoa gì?" Giang Mộ Trì tháo cà vạt ngồi xuống.
Kiều Dư An theo ở phía sau: "Trong mắt anh không có ai khác, khắp nơi đều là em, đang rất nổi trên tiktok."
Giang Mộ Trì nhìn cô một cái, xem ra anh thật sự có chút lạc hậu, chuyện mà cô biết, bà chủ tiệm hoa cũng biết, nhưng anh thì trước giờ chưa từng nghe qua.
Kiều Dư An trơ mắt nhìn anh, nếu là thật, trái tim nhỏ của Kiều Dư An vui như muốn bay lên, nhưng Giang Mộ Trì không muốn cho Kiều Dư An cảm nhận được điều đó, quả quyết phủ định: "Không phải."
"Hả? Không phải, vậy thì vì sao?" Kiều Dư An đúng là nghĩ không ra lý do thứ hai.
"Em nhìn hoa hướng dương có giống khuôn mặt của em không?" Giang Mộ Trì lôi ra một đóa, để kế bên khuôn mặt Kiều Dư An: "Không chênh lệch bao nhiêu."
Trong đầu Kiều Dư An đầy dấu chấm hỏi: "Anh không nói được câu nào dễ nghe hơn sao? Đây là hoa hướng dương nhỏ, cũng không phải loại hoa hướng dương dùng để lấy hạt, mặt của anh có to gần như bông hoa đó thì có gì kỳ lạ đâu?"Cái người này hoa cũng đã tặng rồi, không nói được câu nào dễ nghe hơn sao? Cứ phải kiếm chuyện chế nhạo cô?
"Không kỳ lạ, cho nên rất hợp với em." Giang Mộ Trì vuốt đầu cô.
"Hừ, trai thẳng, vô cùng thẳng, nói một dễ nghe cũng không biết nói, được rồi, em khoan dung độ lượng, tha thứ cho anh, lười so đo với anh." Kiều Dư An nghĩ thầm hoa cũng đã tặng rồi, cô cũng không cần xoắn xuýt vì những lời này, tìm hai cái bình cắm hoa hướng dương vào.
Giang Mộ Trì ngồi nhìn vẻ mặt vui vẻ đắc ý của cô, giống như nhặt được tiền: "Chỉ là một bó hoa thôi mà vui đến thế sao?" Cũng không phải thứ đắt tiền, Giang Mộ Trì phát hiện dường như Kiều Dư An hết lần này tới lần khác thích những món đồ giá trị không cao, như trái vải, hoa hướng dương.
"Anh không hiểu, con gái ai cũng thích hoa." Nhất là nhận được hoa từ người mình thích, nửa câu sau Kiều Dư An không nói ra, nhưng trong lòng vô cùng hiểu rõ, cô dường như đã thích Giang Mộ Trì.
Thích Giang Mộ Trì cũng không phải việc gì khó chấp nhận, dẫu sao thì Giang Mộ Trì là một người hoàn hảo, thân phận địa vị, bề ngoài gia thế, cái nào cũng tốt nhất, được một người đàn ông như thế hấp dẫn thì quá đỗi bình thường, nhưng cô sẽ không nói ra đâu, miễn cho Giang Mộ Trì càng đắc ý, Giang Mộ Trì còn chưa nói thích cô, vậy cô sẽ không nói trước đâu.
"Đúng là không hiểu." Càng ngày càng khó hiểu, có điều nếu cô thích, vậy sau này sẽ thường xuyên mua.
Kiều Dư An vui vẻ cắm hoa, loay hoay cắm xong, hai người đi ăn cơm, ăn cơm xong thì Giang Mộ Trì gọi cô lên lầu có việc cần nói, Kiều Dư An còn muốn ôm theo một bình hoa: "Để bình hoa này trong phòng, sáng sớm em thức dậy là có thể nhìn thấy."
Giang Mộ Trì tùy ý cô, đến phòng, anh đưa video cho Kiều Dư An xem, lúc đầu Kiều Dư An không muốn xem, sau cùng nhìn thấy ba cô gái kia đánh Vương Vĩ Đức một trận tơi tả, thật hả hê, tâm trạng cô đã khá hơn: "Cám ơn anh nha, chồng yêu."
Cô không nghĩ tới Giang Mộ Trì lại đi giúp giải quyết chuyện này, với lại xử lý hả giận như thế này, khiến cho những phiền muộn trong lòng cô vơi đi rất nhiều.
"Ừm, có chuyện gì thì phải nói ra, mới dễ giải quyết, giấu ở trong lòng sẽ thành bệnh." Giang Mộ Trì đưa tay nhéo mặt cô, cũng không muốn trông thấy dáng vẻ cô bị bệnh.
"Biết rồi, sao anh lại tốt như vậy." Kiều Dư An ném điện thoại, đá giày xuống bò lên giường chui vào trong ngực anh, ôm chặt eo của anh, người đàn ông này tốt đến mức cô không biết nên nói thế nào.
"Anh là chồng em, không đối tốt với em thì đối tốt với ai?" Giang Mộ Trì nở nụ cười, tay vuốt mái tóc dài của cô, đuôi tóc hơi xoăn, mang theo chút phong tình.
"Anh thật là vô cùng vô cùng tốt" Kiều Dư An ôm chặt anh: "Giang Mộ Trì, em càng ngày càng thích anh."Vừa rồi nói thế nào, không được nói thích anh trước, kết quả bây giờ tự mình lật kèo.
Giang Mộ Trì nghe nói thế, khóe miệng càng cong hơn, nhíu mày cười một tiếng: "Là vinh hạnh của anh."
Kiều Dư An từ trong ngực anh nhô đầu ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, giống như muốn nhìn thấu lòng anh, lại hỏi: "Giang Mộ Trì, anh thích em không?"
Giang Mộ Trì nhẹ nhàng thở dài, bàn tay phủ lêи đỉиɦ đầu của cô: "Thích." Có lẽ còn nhiều hơn thích, đó là cái gì nhỉ?
"Hì hì, em biết ngay mà, em tốt như vậy, anh chắc chắn sẽ thích em." Kiều Dư An nhận được đáp án như ý, lại vùi đầu vào trong ngực Giang Mộ Trì, sao lại vui đến thế chứ? Con nai nhỏ trong ngực chạy loạn cả lên, giống như muốn từ trong l*иg ngực nhảy ra ngoài.
"Ừm, anh phát hiện Quyển Quyển còn có một ưu điểm."
"Là gì?"
"Rất tự luyến, nếu như có cấp độ đo sự tự luyến, vậy em sẽ đứng ở cấp 10." Chỉ nói một câu thích thôi mà đã vui đến vậy, nếu anh nói không thích, vậy chẳng phải sẽ uất ức mà khóc lên sao.
"Đó là bởi vì em có tư cách để tự luyến, ai bảo em có một người chồng tốt như vậy làm gì." Trong giọng nói Kiều Dư An không che giấu được sự đắc ý kiêu ngạo dào dạt của mình, từ đó nghe ra được cô vui vẻ như mở cờ trong bụng.
"Kiều Dư An, anh phát hiện em được chiếm tiện nghi mà con khoe mẽ, có khí phách không vậy, chút chuyện nhỏ thôi mà đã mua chuộc được em rồi?" Không phải Kiều Dư An luôn không phục anh sao, nhất là mỗi lần từ Kiều gia ra, sẽ quở trách anh vài câu, ghét bỏ anh đoạt mất danh tiếng.
"Ô..." Kiều Dư An im lặng: "Cũng không phải, chuyện hôm nay thì hôm nay giải quyết, nói không chừng ngày mai em sẽ không thích anh nhiều như vậy." Kiều Dư An con người này, giỏi nhất là lật lọng.
"Vậy xuống đi, đừng ôm anh, anh không muốn có một người vợ thay lòng như vậy." Mỗi lần đều bị cô chọc cười, thích còn có thể giảm giá nữa sao? Dám nói có thể hôm nay thích ngày mai không thích, cô gái này, đúng là muốn chọc anh tức chết.
"Em không chịu, em muốn ôm anh, hôm nay em còn thích anh." Kiều Dư An ôm chặt, sống chết không buông tay.
"Buông ra, anh đi tắm." Giang Mộ Trì bị cô siết đến không thở nổi, nhìn cô nhỏ nanh xinh xắn như vậy, sức lực cũng không nhỏ.
"Chúng ta cùng nhau tắm." Kiều Dư An vẫn ôm chặt không buông.
"Cũng được." Giang Mộ Trì bế Kiều Dư An lên, chủ động đưa ra phúc lợi, anh sao có thể cự tuyệt ?
"Ai ai ai, chờ một chút chờ một chút, em đột nhiên nhớ ra em còn có việc phải làm." Kiều Dư An hoảng hồn, cô chỉ là thuận miệng nói, cứ nghĩ Giang Mộ Trì sẽ cự tuyệt, dù sao người đứng đắn như anh, làm sao có thể tắm uyên ương được.
"Tắm xong rồi nói." Giang Mộ Trì ôm chặt người tiến vào phòng tắm.
Kiều Dư An lần này cuối cùng cũng hiểu thế nào là tự lấy đá đập chân mình, ô ô ô, cứu mạng !
Từ phòng tắm ra, Kiều Dư An đã không biết trời trăng gì nữa, hoàn toàn như người mộng du, trái lại Giang Mộ Trì, lại thoải mái hơn trước lúc tắm, Kiều Dư An nắm chặt chăn mền, hận, vì sao giữa nam nữ lại chênh lệch lớn như vậy ?
"Còn không ngủ?" Giang Mộ Trì thay quần áo lên giường.
"Đang ngủ đây, sao anh không mệt vậy?" Kiều Dư An nhịn không được ngáp lớn một cái, mệt mỏi quá, buồn ngủ quá.
"Anh còn muốn hỏi vì sao em mệt, rõ ràng vẫn luôn là anh dùng sức mà." Giang Mộ Trì tắt đèn, ôm người vào lòng.
"Phi, không đứng đắn." Trong màn đêm gương mặt Kiều Dư An đỏ ửng lên, người gì thế này.
"Được rồi, đi ngủ." Giang Mộ Trì ôm cô, lại nghĩ tới một số chuyện : "Đúng rồi, anh được mời đến bữa tiệc đấu giá vào tối thứ sáu, em đi cùng anh đi."
"Đấu giá đồ gì vậy ? Sao em không được mời ?"
"Hình như là đấu giá châu báu, mời rất nhiều người, đã mời anh thì cũng như là mời em, vợ chồng như một." Giang Mộ Trì cảm thấy không có vấn đề gì.
Nhưng Kiều Dư An cảm thấy đây là vấn đề rất lớn : "Cái gì chứ, em mới kết hôn không bao lâu, bọn họ đã quên mất em rồi?" Mặc dù nói danh tiếng Kiều Dư An ở Vân Thành chỉ ở mức bình thường, nhưng loại hoạt động đấu giá như thế này, khẳng định sẽ phát thiệp mời cô, dẫu sao cô cũng là vua tiêu tiền, ai mà không thích người thích vung tiền.
"Không có, trên đó ghi là mời anh cùng vợ đến tham dự, vợ của anh chính là em."
"Hừ, sau khi kết hôn địa vị của em đều bị giảm xuống, thế mà ngay cả một tấm thiệp mời riêng cũng không có." Kiều Dư An nằm trong lòng Giang Mộ Trì bực dọc, vô cùng không phục.
"Họ dám sao, được rồi, không phải nói mệt sao? Nhanh đi ngủ, không ngủ thì chúng ta lại làm chút gì đó, dù sao em cũng không buồn ngủ."
"Em buồn ngủ!" Kiều Dư An vội vàng nhắm mắt lại, chưa được mấy phút liền ngủ.