Chương 35 : Quyển Quyển là vợ của em

"Hừ, nhìn cậu cũng không giống là người văn minh." Kiều Thừa Tu buông lỏng cà vạt, nắm đấm có chút đau nhức, vừa rồi ra tay vẫn còn quá nhẹ, chuyện này vẫn là may có Giang Mộ Trì, bằng không anh cũng không phát hiện được.

"Như nhau thôi, anh vợ đánh người cũng rất ác." Từ trước đến nay Giang Mộ Trì không thích đánh người, nhưng vừa rồi trông thấy Kiều Thừa Tu đánh người, cảm thấy đánh nhau cũng sướиɠ lắm.

"Hừ, loại người này, đánh chết anh cũng coi như đóng góp cho thế giới." Kiều Thừa Tu làm gì không nghe ra Giang Mộ Trì đang cười anh.

"Đánh chết chỉ làm bẩn tay mình, được rồi, sự việc cũng đã được giải quyết, có lẽ em nên về thôi, phải đi làm, công việc còn rất nhiều." Giang Mộ Trì đứng lên.

"Giang Mộ Trì, nói thật, tôi rất hối hận, nếu như cậu đối xử không tốt với An An, chỉ sợ ngay cả tôi cũng không phát hiện được." Kiều Thừa Tu đưa lưng về phía Giang Mộ Trì, đầu ngón tay cào nhẹ lên mặt bàn, người đàn ông có tâm tư kín đáo như thế này, nếu như thật sự muốn làm gì Kiều Dư An, chỉ sợ không ai có thể phát hiện.

Giang Mộ Trì nắm tay nắm cửa: "Anh yên tâm, Quyển Quyển là vợ của em, em yêu cô ấy hơn bất cứ ai." Dường như muốn Kiều Thừa Tu cam đoan tuyên bố ở trước mặt.

Không đợi Kiều Thừa Tu nói gì, Giang Mộ Trì kéo cửa đi ra, có một số việc không cần phải nói quá nhiều, nên hiểu đều hiểu, Giang Mộ Trì không thèm dùng những thủ đoạn dơ bẩn, chỉ là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thật đáng đời cho một số người phải dùng thủ đoạn đặc biệt mới có thể đi vào khuôn khổ.

Thế giới này giống như hai mươi bốn giờ, ngày đêm rõ ràng, có những thứ tối tăm cần có Giang Mộ Trì đến giúp Kiều Dư An xua đi.

Giang Mộ Trì rời khỏi tập đoàn Kiều thị, Kiều Thừa Tu gia tăng nhiệm vụ cho bộ phận nhân sự, hạng người giống như Vương Vĩ Đức tuyệt đối không được tuyển vào, ảnh hưởng nghiêm trọng hình tượng công ty, lại kêu người xóa bỏ đoạn ghi hình kia, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nhất là cái đoạn trong phòng họp.

Mặc dù Kiều Dư An hoàn toàn không phải là người như thế, thế nhưng một truyền mười mười truyền trăm, ba người thành hổ*, miệng nhiều người xói chảy vàng, ai biết được người ta muốn nói thành thế nào, nhiều năm nay, thanh danh của An An không phải bị những người đó làm hỏng sao, giờ phút này sự việc của Vương Vĩ Đức đang được bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều nói đến sướиɠ mồm, không có ai thương xót anh ta.

* 􏰀􏰁􏰂􏰃 Ba người thành hổ: một việc dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ

khiến người ta tin mà cho là phải.

Mọi người đều là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm trước việc làm của bản thân, khi còn bé còn có cha mẹ gánh cho, sau này lớn lên cũng chỉ có thể một mình gánh chịu hậu quả này.

Chuyện này xử lý rất gọn gàng, Giang Mộ Trì giống như người không liên can, đi làm như thường lệ, Vương Vĩ Đức được đưa đến đồn công an sau đó bởi vì vết thương trên người nên được đưa đi bệnh viện, chuyện sau đó cũng không tiếp tục nghe ngóng, nhưng vẫn còn có một đại lễ đang chờ Vương Vĩ Đức.

Cái tên Vương Vĩ Đức này cực kỳ trọng sĩ diện, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không nói với bạn bè và người thân biết, chỉ có thể vay mượn chỗ này chỗ kia ít tiền để chữa trị, vốn là muốn không muốn chữa trị, nhưng người của đồn công an đến trông chừng, anh ta không trốn được, mấy người phụ nữ kia đều ở bên ngoài.

Nhưng anh ta không ngờ, sự việc còn chưa kết thúc, anh ta thật vất vả mới được băng bó xong, đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện, những người phụ nữ kia đều điên hết rồi, đá một cước vào ngực anh đến giờ vẫn còn đau.

Đang xoa vùng ngực bị đau, thì có người đẩy cửa phòng bệnh vào, là cha mẹ Vương Vĩ Đức chạy vào.

"Vĩ Đức, sao con lại thành ra thế này?" Mẹ Vương nhìn Vương Vĩ Đức một thân đều là băng gạc trắng, vừa tức vừa đau lòng.

"Cha mẹ, hai người sao lại tới đây? Con không sao, con chỉ là không cẩn thận bị tai nạn giao thông, đây là tai nạn lao động, công ty sẽ trả tiền." Vương Vĩ Đức mở miệng ra là nói dối, đâu dám nói sự thật cho cha mẹ biết.

"Cái thằng nghịch tử này, mày còn dám gạt tao, tự mày xem xem đây là cái gì!" Cha Vương ném điện thoại, trên đó là một video, chính là sự việc vừa xảy ra, đoạn video của mấy người phụ nữ đó, ngay cả giọng nói đều nghe rõ mồn một.

"Hai người, hai người sao lại có cái này?" Vương Vĩ Đức hoảng sợ nhìn.

"Vĩ Đức, sao con có thể làm ra việc này, tại sao con lại làm ra mấy việc suy đồi đạo đức đến như vậy, bây giờ bạn bè thân thích của chúng ta đều nhận được đoạn video này, điện thoại của mẹ và cha con sắp bị gọi đến cháy máy rồi, con có bao giờ nghĩ đến cảm giác của chúng ta không, chúng ta sau này sao dám ngẩng đầu lên làm người hả?"

Mẹ Vương khóc thương tâm, gia đình họ cả đời trung thực, sao lại sinh ra cái tên nghịch tử này, bây giờ tất cả mọi người đều biết Vương Vĩ Đức quen một lúc ba cô gái, còn bị người ta phát hiện, đánh cho một trận, về sau bọn họ còn mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người đây!

Đều nói cha mẹ không biết dạy con, mẹ Vương khóc muốn mù mắt.

"Cha mẹ, hai người nghe con giải thích, cái này không phải con." Vương Vĩ Đức coi trọng nhất là mặt mũi, giờ đây mất hết tất cả, tất cả bạn bè thân thích đều biết, sau này anh làm sao dám đi ra ngoài?

"Mày đừng cãi chày cãi cối, chúng ta không đến nỗi ngay cả con mình cũng nhận không ra, tao và mẹ con vất vả nuôi mày ăn học, mày lại dùng cách này báo đáp chúng ta, về sau chúng ta coi như không có đứa con trai như mày, mày chết thì kệ mày, để tránh cho thanh danh nhà họ Vương bị thằng nghịch tử như mày phá nát." Cha Vương cả đời làm việc chăm chỉ, vất vả lắm mới khiến cho người khác coi trọng mình, hiện tại bởi vì cái thằng con này, sau này ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.

"Cha mẹ, hai người đừng như vậy, con bị người khác hại, bọn nó vu khống con, không phải sự thật." Đến lúc này một người đàn ông như Vương Vĩ Đức cuối cùng không nhịn được nước mắt, tất cả mọi người biết, sau này anh ta làm sao về nhà?

Tết năm ngoái, anh ta lái xe về nhà, mọi người trong làng ai cũng hâm mộ, niềm kiêu ngạo của anh ta tăng đến đỉnh điểm, thề năm nay ăn tết nhất định phải thuê một chiếc xe tốt hơn đi về, hiện tại, e là anh ta không cần về nữa, về để bị mọi người chỉ trỏ trách mắng sao?

"Mày cũng không cần cãi chày cãi cối, tao và mẹ của mày đã không tin mày nữa, sau này mày cũng đừng trở về, chúng ta coi như không có đứa con trai này, về sau mày tránh xa em trai mày ra, đừng làm hư nó." Cha Vương dắt tay mẹ Vương rời đi, mẹ Vương còn có chút luyến tiếc, bị lôi đi.

Vương Vĩ Đức muốn động lại không động được, chỉ có thể rơi nước mắt đau khổ hận hận trên giường bệnh, ngay lúc này, vài người cảnh sát tiến vào, cầm theo một lệnh bắt người: "Vương Vĩ Đức, chúng tôi nghi ngờ anh sử dụng chất cấm, mời anh đi theo chúng tôi."

Bí mật cuối cùng, không còn nữa.

Giang Mộ Trì cũng không còn nghe ngóng những chuyện tiếp theo nữa, đối với anh mà nói, Vương Vĩ Đức đã không nằm trong phạm vi quan tâm của anh, anh vẫn làm việc như thường lệ, xế chiều đi tiếp một khách hàng lớn từ nước ngoài tới, bàn bạc tương đối ổn thỏa rồi, thì tiễn người về khách sạn, cũng đã nói với Kiều Dư An, sẽ mời khách hàng ăn tối.

Tài xế đưa anh trở về, Thiệu Tiêu cũng còn trên xe, bận bịu cả ngày có chút mệt, tựa vào ghế ngồi chợp mắt một chút, xe đột nhiên ngừng lại.

"Giang tổng, phía trước hình như xảy ra tai nạn xe cộ, tôi đi xuống xem thử." Thiệu Tiêu xuống xe, rất nhiều xe đều dừng lại, chỗ này là một ngã tư cũ, vẫn chưa được trùng tu, thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông.

Giang Mộ Trì chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, tùy ý nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy một tiệm bán hoa tươi, một cặp tình nhân đang mua hoa, có điều chỉ là một bó hoa hồng nhỏ, dường như chỉ có chín đóa, nhưng cô gái kia lại rất vui, gương mặt thẹn thùng, cuối cùng hai người tay trong tay rời đi.

Thiệu Tiêu trở về: "Giang tổng, là tai nạn xe cộ, có một đôi tình nhân chạy xe điện xảy ra tai nạn, may mà có đội mũ bảo hiểm, không nghiêm trọng lắm, đã được xe cấp cứu đưa đi, chẳng mấy chốc sẽ thông hành."

"Ừm, các cậu ngừng ở bên này một chút." Giang Mộ Trì đẩy cửa xuống xe, từng bước một đi sang tiệm hoa kia, Thiệu Tiêu nhìn có chút khó hiểu.

"Hoan nghênh quý khách, soái ca, anh muốn mua hoa gì?"

Giang Mộ Trì dạo qua một vòng, tiệm hoa không lớn, nhưng được chăm chút rất tốt: "Có hoa hướng dương không?"

"Có, gần đây hoa hướng dương đang bán rất chạy, để tôi đi lấy cho anh." Bà chủ đi vào gian phòng bên trong lấy ra một bó hoa hướng dương rất to.

"Vì sao gần đây lại bán chạy?" Giữa người yêu dường như đa số đều chọn hoa hồng.

"Cái này à, bởi vì gần đây có một video tiktok rất hot, nói là ý nghĩa loài hoa hướng dương "Trong mắt anh không có ai khác, khắp nơi đều là em", tặng bạn trai bán gái đều rất hợp, soái ca anh muốn mua mấy cành?"

"Chín cành đi." Giang Mộ Trì gật gật đầu, đây là lần đầu anh nghe ý nghĩa loài hoa như thế này, chả trách lại bán chạy.

Giang Mộ Trì đợi một chút, bà chủ đã nhanh chóng gói xong, bó hoa hướng dương tương đối lớn, lại thêm một chút hoa khác phối vào, thành một bó hoa to.

"Xong rồi, soái ca, 199 tệ, thanh toán tiền mặt hay thanh toán bằng Wechat?" Bà chủ đưa bó hoa qua.

"Thanh toán Wechat, đã trả rồi." Giang Mộ Trì cho cô nhìn qua.

"Dạ vâng, cảm ơn soái ca, hoan nghênh lần sau lại đến."

Thiệu Tiêu ngồi ở ghế phó lái nhìn Giang tổng ôm một bó hoa hướng dương ra, thật sự là quá mức không hài hòa, không phải chứ, quan hệ của Giang tổng và phu nhân đã tốt đến như vậy sao, gặp phải tiệm hoa nào trên đường cũng muốn mua một bó hoa về?

"Đi thôi." Giang Mộ Trì để bó hoa sang một bên, lấy điện thoại di động ra lần đầu tiên download cái app tiktok kia, lên Baidu search câu nói kia, đúng thật là có nhìn thấy, có điều dự tính ban đầu của anh không phải là vì câu nói kia, mà là anh cảm thấy Kiều Dư An tựa như hoa hướng dương, luôn luôn tràn đầy hi vọng, hoạt bát, lạc quan, tiến lên, cũng hi vọng cô mãi mãi vui vẻ như ánh mặt trời.

Giang Mộ Trì về đến nhà, Kiều Dư An còn đang dựa vào ghế sô pha chơi game, nhìn thấy anh ôm một bó hoa, liền chạy tới, ngay cả giày cũng không mang, "A, hoa hướng dương, là tặng cho em sao?" Kiều Dư An cười đến khóe mắt cong cong.

"Ừm, tặng cho em." Giang Mộ Trì sờ lên đầu cô, đưa bó hoa cho cô, không ngờ một bó hoa rẻ tiền, lại khiến cô vui vẻ đến như vậy.

Kiều Dư An ôm hoa cười như con Husky, hôn lên mặt Giang Mộ Trì hai cái, "Cảm ơn chồng!"

Tác giả có lời muốn nói: " Trong mắt anh không có ai khác, khắp nơi đều là em" những lời này là nhìn thấy trên tiktok, search tìm thử thì nó là một bài thơ « những câu danh ngôn tình cảm », tác giả là Xuân Lỗi, mọi người có hứng thú có thể xem thử.