Chương 21: Phu thê yến

Sáng sớm, Giản Hoan bị nhóm chim chóc ríu rít đánh thức.

Ngủ một đêm dưới trăng, tinh thần của nàng lại tràn đầy sinh lực, rực rỡ sức sống.

Đáng tiếc, không biết sao lại thế này, Truyền Tống Phù của nàng mất đi hiệu lực.

Giản Hoan đem vật phẩm bên người Ngưu Ngưu ném vào túi giới tử.

Thẩm Tịch Chi vừa vặn trở về, nàng vì thế mở miệng hỏi: “Như thế nào?”

“Cách đó không xa liền có một đạo quan, gần đây cũng có thành trấn.”

Quả nhiên, Bách Lí Đao bị Giản Hoan phái đi điều tra thực mau liền ngự đao mà về, một đôi mắt rất sáng trên khuôn mặt ngăm đen: “Cách ba dặm là thành Ngư Giang!”

Bách Lí Đao ngự đao, đi đường ba dặm thực mau liền tới.

Ba người rơi xuống đất, từ trong rừng đi ra, hướng về phía đám người kia cất bước mà đi.

Trời còn rất sớm, thời gian ngự đao tốn ba mươi phút.

Bên ngoài cửa thành Ngư Giang, đã có không ít người nhón chân mong chờ.

Khác với thành Thanh Long, thành Ngư Giang này cũng không lớn, ở Tu Tiên giới không có tiếng tăm gì, đối với tòa thành không tên không tuổi này Thẩm Tịch Chi cùng Bách Lí Đao một chút cũng không có ấn tượng gì.

Tầm mắt Giản Hoan dừng ở trên người những người đó.

Nơi này nhìn có vẻ nhiều người, kỳ thật là chỉ có đoàn xe của hai nhà có người nhiều, một trái một phải chiếm mỗi nhà một bên. Bá tánh bình thường cũng chỉ có vài người.

Trong lúc chờ cửa thành mở, gia đình bên trái kia có một hộ vệ tam cấp, đi thật lớn một vòng, vòng đến bên phải gia đình kia, làm như quen thuộc hỏi: “Các ngươi đây là từ đâu tới? Chúng ta là từ thành Li lại đây.”

Đối phương sửng sốt, có thể cảm nhận được người này cũng là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, bởi vậy cũng trả lời lại: “Chúng ta từ thành Lương Châu tới.”

Hộ vệ tam cấp thập phần quen thuộc: “A, các ngươi một đường tới đây cũng không dễ dàng nhỉ? Từ đó đi lại đây đường sá xa xôi!”

Hộ vệ không quá nguyện ý nói về đề tài này: “Xa thì cũng có xa, nhưng mà gia chủ muốn tới, chúng ta làm hộ vệ, tự nhiên bụng làm dạ chịu. Lại nói tiếp, trước đó có ngồi Truyền Tống Trận đến thành Thanh Long, tính ra cũng còn tốt.”

Hộ vệ tam cấp nói vậy, nhưng nội tâm lại không để bụng.

Bọn họ lại không phải hộ vệ bình thường, bọn họ chính là tu sĩ! Làm hộ vệ chẳng qua cũng chỉ là kế sách tạm thời thôi, chẳng lẽ bọn họ làm hộ vệ cả đời?

Hộ vệ tam cấp sửa sang lại hắc giáp ở trong ánh ban mai tỏa sáng: “Gia chủ các ngươi tới thành Ngư Giang cũng là tham gia phu thê yến sao?”

Hộ vệ quen thuộc không muốn nhiều lời, chỉ gật đầu, sau đó mượn cớ tránh ra.

Mắt thấy cửa thành chuẩn bị mở, hộ vệ tam cấp cũng không có dừng lại, chạy nhanh trở về đoàn xe nhà mình.

Lẳng lặng nghe xong cuộc nói chuyện này Giản Hoan quay đầu đi, cùng Thẩm Tịch Chi kề tai nói nhỏ: “Muốn đánh cuộc hay không?”

Thẩm Tịch Chi bất động thanh sắc nghiêng đầu: “Đánh cuộc gì?”

Giản Hoan chỉ chỉ về hướng người của hộ vệ tam cấp nói nhỏ: “Hắn lại đây đơn giản có hai nguyên nhân, một là chủ nhân của hắn phân phó hắn tới tìm hiểu tin tức, hai là chính hắn tò mò. Ngươi đoán cái nào?”

Phía sau Bách Lí Đao lỗ tai vừa động, theo bản năng để sát vào.

Thẩm Tịch Chi: “Đánh cuộc gì?”

Giản Hoan giơ lên một cái ngón tay: “Một viên linh thạch.”

Thẩm Tịch Chi cơ hồ không có bất luận cái gì do dự: “Hai.”

Giản Hoan: “...”

Giản Hoan hậm hực bất bình mà thu hồi ngón tay: “Không thú vị.”

Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi cũng thu hồi tầm mắt, không nói chuyện nữa.

Bách Lí Đao lại còn chờ hai người nói tiếp, nhưng Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi đều không hề mở miệng.

Hắn chờ tới chờ lui, như lọt vào trong sương mù, rốt cuộc nhịn không lên tiếng: “Giản cô nương, Thẩm huynh, các ngươi đánh cuộc đây là ai thắng?”

Thẩm Tịch Chi không để ý đến hắn.

Giản Hoan một bên ở trong lòng nhớ mong cái gọi là phu thê yến kia, một bên thuận miệng giải thích cho Bách Lí Đao: “Ai cũng thắng, ai cũng chưa thắng.”

Bách Lí Đao bước nhỏ chạy đến một bên Giản Hoan kia, khiêm tốn thỉnh giáo: “Đây là vì sao?”

Giản Hoan: “Bởi vì ta cũng chọn hai.”

Hai người đều lựa chọn giống nhau, nơi nào phân được ai thắng thua, đánh cuộc tự nhiên không có kết quả gì hết.

Bách Lí Đao càng là khϊếp sợ: “Này lại là vì sao?”

Giản Hoan lời ít mà ý nhiều: “Hộ vệ kia nếu là vì gia chủ đi tìm hiểu tin tức, hắn sẽ không đem tin tức chủ nhân nhà hắn bán đến sạch sẽ như vậy.”

Bách Lí Đao sắc mặt thâm trầm mà gật đầu.

Ân, vẫn là không hiểu.

Hắn thực tưởng niệm Bách Lí Kiếm đệ đệ cùng các đội viên trước đây, ít nhất giao lưu không có chướng ngại.

Ở Tu Tiên giới, thân phận tu sĩ là giấy thông hành, không cần triều đình dẫn đường.

Con sông xanh mướt chảy qua thành nhỏ, sáp nhập vào trong thành.

Nhất phương thủy thổ nhưỡng nhất phương nhân*, thành Ngư Giang thiếu đi phần đất liền rộng rãi khí phái, nhưng có khí chất độc đáo của chính mình, uyển chuyển lả lướt.

* Nhất phương thủy thổ nhưỡng nhất phương nhân: khí hậu một phương dưỡng người một phương. Người sống trên vùng đất khác nhau, bởi vì hoàn cảnh khác nhau, phương thức sinh tồn khác nhau,địa lí khí hậu khác nhau, dẫn tới tư tưởng quan niệm cùng văn hóa tính cách khác nhau.

Trong thành cầu rất nhiều, thủy thảo* xanh biếc tùy ý lan ra ở mặt sông, có mấy đuôi thuyền nhỏ kéo theo một bó củ sen lớn chậm rãi từ vòm cầu đi qua.

*Thủy thảo: mọc dưới nước, có tên gọi khác là rong đuôi chồn, tóc tiên nước

Những nữ tử trẻ tuổi váy áo nhan sắc trong veo thuần khiết, tươi cười xinh đẹp đi qua đi lại trên cầu.

Giản Hoan thu hồi tầm mắt, theo đoàn xe vào thành hướng về tuyến đường chính đi đến, càng đi vào trong, càng là náo nhiệt.

Người bán hàng rong thét to giọng, người đi đường vui cười phấn khởi, làm cho tòa thành nhỏ này phủ thêm một tầng hạnh phúc bình an bên ngoài.

Trong thành đại khái thường xuyên có người ngoài tới, bá tánh nhìn thấy đoàn xe vào thành, cùng dung mạo kinh diễm của ba người Giản Hoan, cũng không có nhiều tầm mắt tìm tòi nghiên cứu, ngược lại tập mãi thành thói quen.

Bách Lí Đao gắt gao đi theo Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi, hỏi: “Kế tiếp chúng ta nên đi chỗ nào?”

Manh mối từ ngoài thành đã bị chặt đứt, Bách Lí Đao không có đầu mối.

Thời điểm hắn hỏi, ba người vừa vặn đi ngang qua một dãy trà lâu.

Thời gian đang là buổi sáng, người uống trà bên trong cư nhiên cũng không ít, có vẻ thật sự náo nhiệt.

Giản Hoan bước chân dừng lại, như suy tư gì: “Nếu không uống ly trà trước?”

Một viên linh thạch đổi mười lượng, có thể uống rất nhiều trà, hiện giờ trên người có mấy ngàn linh thạch Giản Hoan không chút đau lòng.

Hơn nữa trà lâu, từ trước đến nay đều là địa phương có thể hỏi thăm tin tức nhanh nhất.

Mặt khác hai người kia không có ý kiến, ba người hướng về phía trà lâu đi đến.

“Buổi sáng tốt lành! Ba vị khách quan mời ngồi!” Tiểu nhị khách điếm tươi cười nhiệt tình, vải bố màu trắng vắt trên vai vung lên bước qua, “Vài vị khách quan muốn gọi món gì?”

Còn không đợi trả lời, ánh mắt hắn lướt quá ba người, liền rất có nhãn lực mà giới thiệu món chiêu bài trong tiệm: “Trà lâu chúng ta nổi tiếng nhất đó là trà bốn mùa, đây chính là đặc sản của thành Ngư Giang chúng ta! Trà bốn mùa đi kèm một mâm cá khô nhỏ giòn giòn, lại thêm một đĩa bánh đường hoa sen, thêm chút hạt dưa đậu phộng long nhãn táo đỏ khô, còn có dưa hấu quả nho mới mẻ, là tất nhiên sẽ không sai!”

Giản Hoan liền thích loại nhân viên cửa hàng hoạt ngôn như này, làm trong cơ thể nàng con sâu ham ăn nháy mắt liền sống lại.

Nước miếng của nàng đều muốn chảy xuống tới, đánh nhịp nói: “Liền mang lên theo lời ngươi nói đi!”

Tiểu nhị khách điếm mới vừa ai một tiếng, Thẩm Tịch Chi liền mở miệng: “Ta chỉ cần nước.”

Giản Hoan: “...”

Tiểu nhị khách điếm: “...”

Bách Lí Đao: “...”

Bách Lí Đao đều có thể nhìn ra Thẩm Tịch Chi gây mất hứng.

Tiểu nhị khách điếm phản ứng cũng mau, giải thích nói: “Ai, khách quan, chúng ta đây là trà lâu, bán trà bán điểm tâm, không bán nước.”

Thẩm Tịch Chi trên mặt không có gì biểu tình, nhàn nhạt nhìn Tiểu nhị khách điếm liếc mắt một cái: “Trà không phải dùng nước?”

Tiểu nhị khách điếm: “...”

Giản Hoan nhẹ nhàng mắt trợn trắng, nhìn Tiểu nhị khách điếm nói: “Ngươi nghe, cho hắn một chén nước liền được rồi, muốn uống cho hăn uống.”

Tiểu nhị khách điếm đối với Giản Hoan vui vẻ ra mặt: “Dạ được! Ta đây liền tự chủ trương cấp vị công tử này chén nước, không cần tiền, kết cái thiện duyên.”

Thẩm Tịch Chi nghe vậy, ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi hơi nhu hòa: “Đa tạ.”

Ba chữ không cần tiền, đã chạm đến tâm hắn.

Giản Hoan: “...”

“Năm nay phu thê yến có phải muốn bắt đầu rồi hay không? Ta xem trong thành gần đây có rất nhiều người ngoài tới đều là phu thê.” Cách đó không xa, có một bàn khách nhân đang nói chuyện phiếm. Bọn họ nhìn tuổi đều còn trẻ, mỗi người cầm một quyển sách, như là tú tài trong thành.

“Đúng vậy, hình như ba ngày sau.”

“Vừa mới ở trên đường, còn có phu thê hỏi ta Giang gia đi như thế nào, nói là muốn đi qua đăng ký trước, phu thê buổi tiệc mới có thể sắp xếp ghế cho họ.”

“Ta thật sự tò mò, phu thê yến này rốt cuộc có cái gì tốt, như thế nào mỗi năm đều nhiều người như vậy?”

“Nghe nói là chuyên môn giải quyết chuyện giữa hai vợ chồng? Ví dụ như không thể ân ái khụ khụ, hoặc là tình cảm liên hôn, còn có cầu xin con cái. Gia chủ Giang gia cùng phu nhân cảm tình cực tốt, cũng hy vọng phu thê thiên hạ đều có thể ân ái giống như bọn họ, đây cũng là ước nguyện ban đầu của Giang gia khi tổ chức phu thê yến.”

“Như vậy, kia nhưng thật ra là một việc tốt ...”

Bách Lí Đao kinh hồn táng đảm nghe, cảm giác cái phu thê yến này có chút không đúng.

Hắn theo bản năng quay sang nhìn hai người kia.

Giản Hoan đang ăn quả nho, ngón tay mượt mà chọn một quả nho to tròn, sau khi bóc vỏ lộ ra thớ thịt nho mọng nước, ném vào trong miệng, trái cây ngọt là thiên nhiên tặng, liếʍ nhẹ ngon tay.

Nàng thỏa mãn híp hai mắt lại, từ mắt thường có thể thấy được sự hưởng thụ trong đó.

Mà Thẩm Tịch Chi đôi tay kia cầm chén bạch thủy, ánh mắt buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng, một bàn điểm tâm trái cây cơ hồ đều vào bụng Giản Hoan.

Nàng vỗ vỗ tay, tới kêu tiểu nhị tính tiền, trước sau cũng chỉ tốn một trăm văn.

Rời khỏi trà lâu, Giản Hoan hỏi: “Giang gia đi như thế nào?”

Tiểu nhị khách điếm cũng không ngoài ý muốn, nhiệt tình mà chỉ cho bọn họ đường đi.

Giang gia ngoài dự đoán của mọi người, khá là điệu thấp, Giang trạch tọa lạc ở chỗ hẻm sâu hẻo lánh trong phố.

Ba người rẽ trái rẽ phải, lôi kéo người đi đường hỏi một hồi mới tìm được.

Lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là một tảng lớn tường hoa, từng đóa hoa tường vi nặng trĩu nở rộ đến lóa mắt treo ở trên cành lá, theo phiến ngói mọc đầy cả một bờ tường.

Thời gian gần tới chính ngọ, nhiệt độ ánh nắng mặt trời trút xuống, làm hoa càng hồng, cành lá càng thêm xanh, làm cho nơi đây giống như thế ngoại đào nguyên.

Theo tường đi về phía trước, là cửa sau của Giang trạch.

Cửa sau mở ra, bày một chiếc bàn gỗ, sau bàn vị quản sự trung niên nam nhân đang ngồi.

Bận rộn một buổi sáng, quản sự có thời gian nhàn rỗi, hắn chống đầu, đầu một chút một chút mà đong đưa buồn ngủ.

Nghe được tiếng bước chân, hắn đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt nhìn ở trên người Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi, trong lòng liền hiểu rõ.

Quản sự ngồi thẳng, cầm lấy bút, cũng không tán gẫu, trực tiếp hỏi: “Lí do hai vị vì sao tham gia phu thê yến lần này?”

Ừm, nghe người ở trà lâu nói, phu thê tham gia phu thê yến phần lớn đều có chút vấn đề.

Giản Hoan mắt nhìn Thẩm Tịch Chi, có chút ngượng ngùng mà nhéo góc váy, quay đầu lại nhỏ giọng cùng quản sự lên tiếng: “Hắn, hắn cái kia không quá được...”

Thẩm Tịch Chi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao liếc qua: “?”

Giản Hoan nhận thấy được tầm mắt sắc bén phía sau chiếu tới, vội duỗi một tay đến phía sau, giơ ra ba ngón tay, ý bảo hắn chớ quên lão gia Sở gia hứa hẹn ba vạn linh thạch.

Thẩm Tịch Chi nhìn đầu ba ngón tay kia, sau một lúc lâu yên lặng thu hồi tầm mắt, không nói một lời, vô thanh vô tức.