Chương 20: Đi thành nam

Ở trong thành Nam phần lớn đều là bá tánh bình dân, sáng sớm trong thành tựa hồ so với địa phương khác hoạt động cũng sớm hơn.

Đầu hẻm có tiệm bánh bao, sương mù màu trắng như cuồn cuộn biển mây, tỏa lên trên, mang theo hương thơm của thịt.

Từng tốp khách hàng sóm nhất xuất hiện, dừng lại ở tiệm bánh bao. Tựa hồ đều không cần nói thêm cái gì, chủ quán cũng đã nhận ra khách quen này đó, cười hô: “Cũng lấy giống như hôm qua đúng không?”

Khách quen cũng cười: “Giống nhau, giống nhau.”

Chủ quán cầm chén sứ màu trắng xanh, tay nhẹ nhàng lựa ba cái bánh bao to tròn, lại múc đầy một chén đậu hũ hoa, đưa đến trên chiếc bàn đơn sơ, toàn bộ quá trình có thể nói nước chảy mây trôi, đậu hũ hoa tràn đầy miệng chén: “Nghe nói bến tàu gần đây về không ít hàng hóa!”

Khách quen: “Còn không phải vậy! Thật nhiều hàng! Từ sớm dọn đến chiều cũng chưa dọn xong, dọn đến eo ta mỗi ngày đều đau, buổi tối đi ngủ đều không dễ chịu!”

“Mua ít thuốc trị thương, Chu lão nhân kia có bí phương tổ tiên ...”

Ba người vừa vặn quẹo vào từ phía tiệm bánh bao đi qua.

Giản Hoan theo bản năng sửng sốt, bước chân không khỏi thả chậm.

Thẩm Tịch Chi đi ở phía trước cùng Bách Lí Đao thấy nàng không có đuổi kịp, cũng dừng lại quay đầu nhìn nàng.

Thẩm Tịch Chi mắt nhìn Bách Lí Đao bên cạnh.

Nói đến kỳ quái, đối phương rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng Bách Lí Đao lại cảm giác đại sư hẳn là ý bảo hắn mở miệng hỏi.

Đại sư thực sự có một đôi mắt biết nói.

“Giản cô nương?”

Giản Hoan hoàn hồn, vội nhanh hơn bước chân đuổi kịp.

Bách Lí Đao: “Làm sao vậy?”

Giản Hoan cười lắc đầu: “Không có gì.” Nàng dừng một chút, biểu tình mang theo điểm hồi ức, “Trước kia bên cạnh nhà ta cũng có một tiệm bánh bao.”

Bách Lí Đao gật đầu: “Giản cô nương đói bụng?” Hắn nhìn xem tiệm bánh bao, nghiêm túc kiến nghị, “Bất quá chúng ta tốt nhất ăn ít đồ ăn bình thường, nhưng nếu Giản cô nương thật sự muốn ăn, chốc nữa có thể đi thành Bắc mua bánh bao linh.”

“...” Giản Hoan thở dài, “Không cần, chính sự quan trọng.”

Thẩm Tịch Chi nghe vậy rũ mắt, khóe miệng nhàn nhạt cười.

Giản Hoan dư quang trong lúc lơ đãng liếc đến, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Thẩm Tịch Chi thu liễm ý cười: “Không có gì.”

Giản Hoan nhíu mày, hoài nghi mà nhìn hắn.

Tổng cảm giác hắn cười kia là cười nhạo, bất quá nàng không có chứng cứ.

Ba người tiếp tục hướng chỗ sâu bên trong ngõ nhỏ trong đi.

Giản Hoan vừa mới nãy còn cùng Bách Lí Đao vui vẻ nói giỡn, nhưng lúc này nàng lại không nói chuyện nữa, cả người đều có chút hoảng hốt.

Thẩm Tịch Chi liếc nhìn nàng một cái, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt ra tiếng: “Ngươi nhớ nhà?”

Suy nghĩ đã bay tới một thời không khác Giản Hoan bỗng nhiên hoàn hồn, cặp mắt kia luôn luôn linh động cất giấu thẫn thờ không dễ phát hiện.

Nàng sửng sốt, lại cười, âm cuối kéo đến có chút dài: “Đúng vậy...”

Trong nhà tiệm bánh bao đầu hẻm hương vị thật sự thực ngon, cô cùng anh trai đều rất thích tới nơi đó mua bánh bao nhỏ cùng sữa đậu nành.

Bất quá anh hai thích uống sữa đậu nành nguyên vị, còn cô thích uống sữa đậu nành ngọt, mỗi lần đều bởi vì xem sữa đậu nành ngọt cùng sữa đậu nành nguyên vị cái nào được nhiều người thích hơn mà cãi nhau, ba mẹ liền nhìn hai anh em bọn họ cười.

Đó là cuộc sống hàng ngày của cô trước năm mười bốn tuổi, sau cô cùng anh hai càng ngày càng lớn, việc học vội vàng, sẽ không bao giờ bởi vì loại tranh luận này mà ở trên bàn ăn sáng tranh nhau biện luận nữa.

Thời điểm cô xuyên qua, ba mẹ thân thể khỏe mạnh, anh hai sự nghiệp tích lũy đầy đủ có cơ hội thực tốt, chị dâu rốt cuộc cũng thi đậu biên chế. Tính ra nếu cô không còn nữa, chắc bọn họ cũng sẽ sinh hoạt thật tốt.

Thẩm Tịch Chi an tĩnh một lát, liễm mắt nghĩ nghĩ, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi là đại cô nương.”

Giản Hoan: “...?”

Giản Hoan quay đầu lại, nhìn sườn mặt hắn đắm chìm trong tia nắng ban mai, nghiêm túc nói: “Ta muốn nói, cảm ơn ngươi.”

Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi nhẹ nhàng gật đầu, một chút cũng không khiêm tốn: “Khách khí.”

Giản Hoan: “...”

Bách Lí Đao vẫn luôn theo sát gắt gao ở sau hai người nhíu lại giữa mày.

Ngươi nhớ nhà?

Ngươi là đại cô nương??

Ta cảm ơn ngươi???

Này đó hắn đều nghe hiểu được, như thế nào ghép lại hắn liền không hiểu gì?

Có cái quan hệ gì sao? Như thế nào liền từ nhớ nhà nhảy đến đại cô nương? Giản cô nương còn muốn cảm ơn Thẩm huynh?

Này không phải chuyện rõ ràng sao? Giản cô nương không phải đại cô nương còn có thể là cái gì??

Bầu không khí hoàn toàn bất đồng với phố xá sinh động náo nhiệt, Vương gia một mảnh tĩnh mịch.

Bá tánh bình thường đều quan niệm rằng nhiều con thì nhiều phúc, mỗi nhà mỗi hộ đều sinh vài đứa, nhưng vợ chồng Vương gia hơn ba mươi, liền như vậy chỉ có một đứa con.

Hai người muốn có con vẫn luôn rất khó.

Thiếu phụ quấn khăn trùm đầu màu nâu, ăn mặc bố y lấy ra vật phẩm ngày thường nhi tử mặc qua, đưa cho Giản Hoan, ánh mắt trống rỗng: “Năm đó ta sinh Ngưu Ngưu, chân trời hiện lên áng mây màu vàng, bà bà nói đây là dấu hiệu tốt, Ngưu Ngưu về sau sẽ rất có tiền đồ ...”

Nam nhân trầm mặc mà ngồi ở trên ghế đẩu, cầm thuốc lá.

Phía sau làn khói thuốc mờ ảo, vẻ mặt nam nhân càng thêm lặng lẽ, như là hoa màu trầm mặc trong đất.

Giản Hoan tiếp nhận quần áo.

Lúc này nói cái gì đều quá mức khiên cưỡng, nàng cũng không nhiều lời, nói với vợ chồng hai người muốn mượn cái phòng, giải thích vài câu, liền cùng Thẩm Tịch Chi và Bách Lí Đao vào trong phòng.

Đại khái thời gian qua một tách trà, thiếu phụ cùng chồng mình đang trong vườn chăm sóc gà vịt, trở về liền thấy cửa phòng ngủ hiện lên một đạo quang chói mắt.

Hai người nhìn nhau, thiếu phụ bước nhanh đi qua gõ cửa: “Cô nương?”

Bên trong không có người trả lời.

Thiếu phụ lúc này mới thật cẩn thận duỗi tay đẩy cửa ra, trong phòng không một bóng người.

Trước sân một lần nữa khôi phục yên lặng, nam nhân ách giọng mở miệng: “Bọn họ đi rồi?”

Thiếu phụ: “Ân.”

Nếu là ngày thường, cảnh tượng này nhất định sẽ khiến hai người hết sức giật mình.

Nhưng sai khi con bị mất tích, dường như trời có sập xuống, bọn họ cũng sẽ không có quá nhiều cảm xúc dao động.

Thiếu phụ cúi đầu, trong tay còn bưng cái chén bể, lẩm bẩm tự nói: “Chàng nói xem bọn họ có thể tìm Ngưu Ngưu về sao?”

Nam nhân ngẩng đầu nhìn trời, cũng chỉ trầm mặc mà lắc đầu.

Hắn cũng không biết.

Nàng cầm chén không vào nhà: “Ăn cơm đi, ăn xong thϊếp lại đi trên đường tìm xem, nhìn xem có người nào gặp qua Ngưu Ngưu hay không.”

Nam nhân đem thùng không dùng để cơm heo đặt sang một bên: “Ân, ta đây đi thành ngoài tìm xem.”

Truyền Tống Trận của Giản Hoan chỉ có thể truyền mười dặm mỗi lần, vậy nên nàng liên tục phải nhích từng cái mười dặm, ba người nghỉ ngơi một chút lại đi, đi một hồi lại nghỉ, từ lúc trời còn nắng gắt đến lúc trăng treo lên đầu cành liễu, ở lần truyền tống thứ mười một, ba người bọn họ rơi xuống ở một rừng rậm.

Rừng rậm bị ba vị khách không mời mà đến làm kinh động, xôn xao rung động, ở trong đêm đen rừng cây xào xạc, từ xa nhìn lại giống một mảnh đêm đen không ngừng cuồn cuộn.

Cách đó không xa xa phu suốt đêm lên đường trong lòng rùng mình, nhìn cũng không dám nhìn, trên tay roi ngựa vung lên, con ngựa gào rống một tiếng, bước chân nhanh hơn.

Tiếng vó ngựa lộc cộc dần dần đi xa.

Lá rụng phủ kín trên mặt đất, ba người lẳng lặng nằm.

Vẫn là Thẩm Tịch Chi từ trên mặt đất bò dậy trước.

Sắc mặt hắn tái nhợt, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, ở dưới ánh trăng sáng mịn như ngọc, là loại bạch ngọc tốt nhất.

Hắn liếc mắt khắp nơi đánh giá một cái, đi về hướng của Giản Hoan.

Giản Hoan nằm ở trên cây cối, mắt nhìn sao trời, vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không có một chút huyết sắc.

Thẩm Tịch Chi cúi đầu, nhíu mày: “Ngươi còn khỏe không?”

Sao trời bị tán cây cao ngất che hơn phân nửa, Thẩm Tịch Chi lại đem mặt che nốt phần còn lại kia.

Giản Hoan cả người nhũn ra, liền đến cọng tóc đều không có sức lực, trong mắt nàng một mảnh hư vô, cảm thụ được đan điền rỗng tuếch, chết lặng nói: “Không phải thực tốt. Ta không còn tí sức lực nào, ta thật sự một chút sức đều không có, cả người không động đậy được.”

Thẩm Tịch Chi: “...”

Thẩm Tịch Chi móc ra một lọ Tích Cốc Đan, ném cho Giản Hoan.

Giản Hoan nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại đem đầu chính trở về, cũng chỉ há miệng thở dốc: “A.”

Thẩm Tịch Chi: “... Ngươi không thể tự mình lấy?”

Giản Hoan: “Ta mệt.”

Thẩm Tịch Chi: “...”

Thẩm Tịch Chi không có biện pháp nào khác, hôm nay cả ngày xuất khí lực đều là Giản Hoan.

Hắn nhìn Bách Lí Đao bên cạnh như muốn mất nửa cái mạng, nhận mệnh mà than nhẹ một tiếng, Tích Cốc Đan trên mặt đất trở lại trong tay hắn.

Hắn lấy ra một viên, chính xác mà ném vào trong miệng Giản Hoan.

Giản Hoan ăn, lại nói: “Ta còn muốn.”

Thẩm Tịch Chi: “...”

Thẩm Tịch Chi chỉ có thể lại ném một viên.

Giản Hoan nhai một hồi, cuối cùng nói: “Tích Cốc Đan của ngươi không có hương vị gì cả, ta thích vị nho.”

Thẩm Tịch Chi cười lạnh: “Có ăn còn đòi ghét bỏ.”

Giản Hoan đạo lý rõ ràng: “Người đối với ăn uống vẫn phải có sự theo đuổi, vị nho cũng chỉ có năm linh thạch một lọ.”

Thẩm Tịch Chi thu hồi Tích Cốc Đan: “Ta thích không có hương vị.”

Đã ăn quả nho Giản Hoan: “Ngươi đây là không ăn được nho thì nói nho còn xanh.”

Thẩm Tịch Chi: “.”

Hai viên Tích Cốc Đan xuống bụng, thể lực thoáng có sự khôi phục, nhưng hôm nay ép đến quá độc ác, cả người vẫn là mềm mại không có sức lực.

Giản Hoan không nghĩ đứng dậy, nàng nói: “Chúng ta đêm nay liền nghỉ ngơi tại đây một chút.”

Tối hôm qua thức suốt đêm, hôm nay lại làm một ngày, nàng thật sự là không được.

Thẩm Tịch Chi kỳ thật cũng có chút choáng váng, nghe vậy không có ý kiến: “Được.”

Giản Hoan thỏa mãn mà khép lại hai mắt, đôi tay đan vào nhau đặt trước bụng nhỏ, thực mau liền tiến vào mộng đẹp.

Tuy rằng trong túi giới tử của nàng có thảm có chăn, nhưng không sao cả, ngủ trên mặt đất một chuyến cũng được.

Thẩm Tịch Chi dạo qua một vòng, tìm gốc cây lớn lên tương đối tốt, dọn ra một mảnh đất trống, từ túi giới tử lấy ra đệm hương bồ trải ra xong xuôi, ngồi ở trên nệm một bên đả tọa một bên gác đêm.

Qua một hồi lâu, Bách Lí Đao không ai hỏi thăm mới gian nan mà từ trên mặt đất ngồi dậy.

Hắn nhìn một bên Giản Hoan ngủ, một bên Thẩm Tịch Chi nhắm mắt tu luyện, từ túi giới tử lấy ra một viên Hồi Linh Đan nuốt xuống.

Ăn xong liền khôi phục hơn phân nửa sức lực.

Hắn cầm bình Hồi Linh Đan kia, muốn hỏi Thẩm Tịch Chi cùng Giản Hoan một chút muốn hay không.

Nhưng Giản Hoan đã ngủ, mà Thẩm Tịch Chi...

Dưới ánh trăng, hắn ngồi ở kia, có vẻ cùng xung quanh mình không hợp nhau, mang theo vẻ ngoài lạnh nhạt người khác chớ gần.

Thôi, hắn không dám qua.

Bách Lí Đao yên lặng đem Hồi Linh Đan cất lại.