Chương 7: Muốn Khẩu Giao Cho Chồng Ở Trên Xe.

“Đừng nghịch!”

Cố Tây Trầm bắt lấy cái tay đang tác oai tác quái của Lâm Vãn.

Lâm Vãn ghé vào bên tai Cố Tây Trầm, thì thầm: “Chồng ơi, lúc nãy anh thay quần áo cho em í, em thấy cái đó của anh cương lên rồi. Anh không cần em giúp thật ạ?”

Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn nói xong, con hàng phía dưới càng cương cứng hơn. Chỉ thấy giữa hai chân của anh dựng thành cái lều nhỏ.

Lâm Vãn dùng áo khoác che đi nơi đang có phản ứng của Cố Tây Trầm.

“Đang trên xe đấy, Lâm Tiểu Bàn*!”

* Theo như mình tra trên hvdic.thivien thì Bàn (胖) ở đây có nghĩa là béo, mập.

Cố Tây Trầm trực tiếp hô lên biệt danh của Lâm Vãn khi còn nhỏ.

“Thế thì chồng đừng để phát ra âm thanh gì kỳ quái đó. Nếu không thì trợ lý của em sẽ nghe được mất.”

Lâm Vãn cong môi cười với Cố Tây Trầm, tiếp đó, ngón tay nắm lấy qυყ đầυ to lớn bắt đầu chuyển động. Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn chậm rãi trêu đùa côn ŧᏂịŧ cứng rắn.

Cố Tây Trầm bị kí©h thí©ɧ đến hầu kết lăn lộn, anh dựa vào lưng ghế, hô hấp dần trở nên dồn dập.

Anh đang nằm mơ ư? Nếu không phải mơ, sao Lâm Vãn lại cam tâm tình nguyện dùng tay tuốt kiếm giúp anh chứ?

May là cô trợ lý và tài xế e ngại khí thế mạnh mẽ của Cố Tây Trầm nên không dám quay đầu lại. Nếu không, họ sẽ thấy dáng vẻ này của Cố Tây Trầm, việc hai người đang tò tí te ở giờ phút này sẽ bại lộ ngay.

Bỗng móng tay của Lâm Vãn cào nhẹ qua qυყ đầυ. Nháy mắt, côn ŧᏂịŧ của Cố Tây Trầm run run bắn vào lòng bàn tay của Lâm Vãn.

“Chồng à, anh “không được” á? Gì mà bắn nhanh quá.”

Lâm Vãn cười trêu chọc, nói nhỏ vào lỗ tai anh.



Cố Tây Trầm hung dữ liếc cô một cái. Hú hí với nhau ở trên xe vốn đã kí©h thí©ɧ sẵn rồi, vả lại anh cấm dục tận 3 năm ròng, còn có thể không phản ứng mạnh mẽ sao?

“Chồng ơi, ánh mắt anh đáng sợ quá đi.”

Lâm Vãn nở nụ cười.

“Con nhóc lẳиɠ ɭơ này!”

Cố Tây Trầm nghiến răng. Anh lấy khăn giấy định lau sạch tay cho cô. Nhưng không đợi Cố Tây Trầm, Lâm Vãn ngậm ngón tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng.

Chỉ thấy cô đưa đầu lưỡi đo đỏ liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đầu ngón tay, đưa vào miệng.

Nhìn thấy cảnh này, cơ thể Cố Tây Trầm lại bắt đầu có phản ứng.

Lâm Vãn thấy Cố Tây Trầm bất lực thì cười lên, “Chồng à, ghế sau xe hơi chật. Nếu mở rộng ra thêm một chút thì em có thể khẩu giao cho anh ở trên xe đó nha.”

Cố Tây Trầm hít sâu, trong đầu vô thức hiện ra hình ảnh Lâm Vãn khẩu giao cho anh ở ghế sau. Côn ŧᏂịŧ của anh ra ra vào vào cái miệng nhỏ của cô.

Cảnh tượng đó…

Anh chỉ có thể nghĩ thôi. Lúc ấy cô đã khôi phục bình thường, chỉ sợ nhìn thấy anh đều hận không thể gϊếŧ chết.

Rất nhanh, chiếc xe đã lái đến một tòa nhà ở trung tâm thành phố.

Lần này, Lâm Vãn nhận đại ngôn của một thương hiệu quốc tế lớn. Sau khi cô nhận được cúp ảnh hậu, có biết bao nhiêu đại ngôn tìm đến cô. Mà lần chụp quảng cáo này ở trên tầng 17 của tòa nhà.

Sau khi dừng xe, tài xế lái xe ra bãi đậu, trợ lý còn phải ngồi lại để chuẩn bị đồ đạc lát nữa phải dùng tới.

Lâm Vãn và Cố Tây Trầm đi thang máy VIP lên tầng trước.

Lúc vào thang máy, Lâm Vãn còn nghiêm túc chán, nhưng rất nhanh cái tay không an phận của cô đã bám vào Cố Tây Trầm.

Đôi tay quàng lên cổ của anh.



“Lâm Vãn, em ngoan một chút đi.”

Cố Tây Trầm thấp giọng nói. Ở trên xe, anh bị cô mê hoặc đến mức du͙© vọиɠ sắp bùng nổ rồi.

“Chồng này, hôm nay anh còn chưa hôn chào buổi sáng với em đâu đấy. Anh còn hung dữ với em nữa!”

Lâm Vãn nhăn nhó, hờn dỗi.

Cố Tây Trầm thấy trong mắt cô lại lấp lánh ánh nước, vội vàng cúi đầu hôn cô.

“Đủ chưa?”

“Chưa đủ!”

Tay anh nắm lấy cằm cô, nặng nề hôn xuống.

“Thế này được chưa?”

“Còn chưa đưa lưỡi ra mà.”

Lâm Vãn ghét bỏ, nói.

Không phải Cố Tây Trầm không có ảo tưởng hôn lưỡi với Lâm Vãn, nhưng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Anh không nghĩ tới có một ngày nó trở thành sự thật.

Thấy Cố Tây Trầm không có phản ứng gì, Lâm Vãn chủ động đưa lưỡi vào miệng anh. Hai cái lưỡi quấn quýt với nhau.

Ban đầu Cố Tây Trầm còn có thể nhịn, nhưng ngay sau đó, anh giữ chặt lấy đầu của Lâm Vãn, tùy ý xâm lược vào miệng cô.

Hai người hôn nhau khăng khít đến nỗi thang máy dừng ở tầng 17 rồi vẫn không phát hiện.