Chương 6: Cho Chồng Thay Đồ Lót Và Sờ Vυ'

Cố Tây Trầm hít sâu một hơi. Chả qua là bây giờ cô đang lơ tơ mơ, chứ không anh sẽ lập tức đè cô trên giường, hung hăng bắt nạt cô!

“Lâm Vãn, ngủ!”

Cố Tây Trầm gần như phải nghiến răng nghiến lợi mà quát.

Lâm Vãn bị Cố Tây Trầm bọc thành một cục, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ dưới sự bắt ép của anh.

Lâm Vãn đã ngủ, nhưng côn ŧᏂịŧ của Cố Tây Trầm lại cứng đến ngủ không yên.

Sáng hôm sau.

Cố Tây Trầm bảo trợ lý hoãn lại hết công việc, anh định đưa Lâm Vãn đi khám lại.

Anh thay quần áo xong rồi mà vẫn thấy Lâm Vãn trần trụi ngồi trên giường.

“Chồng ơi, quần áo của em đâu rồi? Sao trong tủ không có quần áo của em vậy?”

Cặp đào tiên đẫy đà của cô gái đập vào mắt, Cố Tây Trầm hít một hơi, vội vàng dùng chăn bọc cô lại.

“Tôi vừa bảo trợ lý của em mang đồ qua rồi.”

“Thế thì phiền quá. Em muốn một căn phòng lớn để đựng đồ cơ! Bên trong phải có váy đẹp, giày dép, cả túi xách nữa!”

Lâm Vãn ôm chặt lấy vòng eo của Cố Tây Trầm.

Yết hầu Cố Tây Trầm hơi động, giải thích với cô: “Lâm Vãn này, em không sống ở đây.”

“Chồng ơi, em xin lỗi anh. Em không nên bỏ nhà ra đi vì ghen tuông. Hôm nay em sẽ dọn về ngay!”



Lâm Vãn dán khuôn mặt nhỏ vào ngực anh, nói một cách yếu ớt.

Cố Tây Trầm thấy cô như thế này, đầu quả tim run rẩy. Nếu Lâm Vãn có thể như vậy mãi mãi thì tốt biết mấy.

Chỉ tiếc là…

“Trợ lý bên em báo lịch trình của em với tôi rồi. Hôm nay em phải chụp một quảng cáo. Lát nữa sẽ có stylist và makeup artist đến đây. Trước tiên em cứ hoàn thành công việc rồi tính tiếp.”

Cố Tây Trầm biết hiện giờ đầu óc của Lâm Vãn đang có vấn đề. Khi cô hồi phục rồi, cô sẽ hận không thể cách xa anh tám thước. Sao có thể muốn ở cùng anh được chứ?

“Dạ vâng. Chụp quảng cáo xong, em sẽ bảo trợ lý dọn đồ qua đây.”

Cố Tây Trầm: Ý của anh là vậy hả!

Chỉ chốc lát sau, trợ lý Tiểu Trần của Lâm Vãn đã mang trang phục chụp quảng cáo của hôm nay qua đây.

Cố Tây Trầm cầm về phòng ngủ đưa cho Lâm Vãn.

Lâm Vãn nhìn váy vóc trên tay Cố Tây Trầm, không có ý nhận lấy.

“Chồng ơi, anh giúp em mặc đi!”

Lâm Vãn vươn tay về phía Cố Tây Trầm.

Cố Tây Trầm khàn khàn nói: “Em tự mặc đi.”

“Em không chịu! Hôm qua anh nhận điện thoại của bạn gái cũ, em còn chưa tha thứ cho anh đâu đó!”



“Không phải bạn gái cũ!”

“Nhưng anh bắt máy mà!”

Lâm Vãn chẹp miệng, đôi mắt hồng hồng. Con ngươi đen láy dần tích tụ hơi nước.

“Duỗi tay ra!”

Cố Tây Trầm quả thật không có sức chống cự với Lâm Vãn.

Thấy Cố Tây Trầm đồng ý, Lâm Vãn dang tay ra để anh mặc nội y cho cô trước.

Hồi Cố Tây Trầm còn học ở trường quân đội, lần đầu tiên cầm súng anh không hề run tay chút nào. Nhưng lúc này, khi đôi tay đυ.ng tới móc áσ ɭóŧ của Lâm Vãn thì lại run rẩy.

Mãi mới cài được áσ ɭóŧ cho Lâm Vãn, cô lại bắt bẻ: “Chồng ơi, phải chỉnh lại ngực đã. Nếu không nó cứ xệ xuống ấy.”

Cố Tây Trầm chỉnh ngực cô vào giữa bầu áo, ngón tay thô ráp cọ xát vào nơi mềm mại ấy, kí©h thí©ɧ đến mức đầṳ ѵú của Lâm Vãn cương lên.

Anh cố nén xúc động muốn nắn bóp đôi gò bồng, nhanh chóng mặc qυầи ɭóŧ rồi tròng váy cho cô xong lập tức đi ra ngoài.

Trợ lý Tiểu Trần nhìn sắc mặt đông lạnh của Cố Tây Trầm, không nhịn được mà run cầm cập.

Quả nhiên, tin đồn ảnh đế Cố và chị Lâm là vợ chồng plastic không hề giả trân một chút nào.

Lên xe, vốn Tiểu Trần định ngồi ở ghế sau cùng Lâm Vãn theo thói quen. Không nghĩ tới Cố Tây Trầm cũng đi theo.

Khí thế lạnh lẽo áp bức khiến Tiểu Trần rùng mình, cô vội vàng chạy lên ghế phụ đằng trước yên vị.

Cả đêm qua Cố Tây Trầm không ngon giấc, anh tính nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Vừa mới chợp mắt, anh cảm giác được một cái tay vừa nhỏ vừa mềm bao trùm lên côn ŧᏂịŧ của anh.