Chương 26: Vừa Ăn Cơm, Vừa Bị Đ*. Đổ Nước Canh Lên Ngực Cô, Sau Đó Ngậm Vυ' Liếʍ Sạch.

Lâm Vãn mở đôi môi đỏ ngậm lấy qυყ đầυ của Cố Tây Trầm, dùng đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại liếʍ mạnh lên qυყ đầυ.

Đầu lưỡi tìm được lỗ nhỏ trên đỉnh qυყ đầυ, sau đó len vào.

“Ừm…”

Cố Tây Trầm hít một hơi lạnh. Yêu tinh nhỏ này, mới có mấy bữa mà trình khẩu giao lại tốt lên nhiều thế.

“Sếp, anh sao vậy?”

Ngô Thanh phát hiện sắc mặt của Cố Tây Trầm đột nhiên rất kém.

“Không sao.”

Cố Tây Trầm vờ xem bản hợp đồng trên bàn, trên thực tế lại cúi đầu dùng ánh mắt cảnh cáo Lâm Vãn.

Phải nói là ánh mắt năm đó của tên Diêm Vương sống – đoàn trưởng Cố đối với binh lính là sự đe dọa tuyệt đối.

Nhưng ánh mắt bây giờ của anh đối với Lâm Vãn mà nói thì không hề có một chút tác dụng nào.

Lâm Vãn căn bản không sợ anh.

Cô không những không dừng lại, ngược lại còn đùa bỡn hai viên trứng dưới côn ŧᏂịŧ của Cố Tây Trầm. Tay nhỏ của cô xoa bóp hai viên trứng, kí©h thí©ɧ côn ŧᏂịŧ của anh càng cương cứng.

“Sếp, còn đây là kịch bản do mười mấy đoàn phim khác đưa tới. Bên phim truyền hình tôi đã loại trừ, đều là đầu tư vào các bộ điện ảnh không tệ. Trong đó có ba bộ là phim hành động, có hai bộ phim nghệ thuật. Anh có thể xem qua một chút, bên phía đoàn phim còn đang đợi anh trả lời.”

Ngô Thanh nói xong lại đưa kịch bản tới trước mặt Cố Tây Trầm.

Đúng ra lúc đoàn phim cung cấp kịch bản cho diễn viên đều chỉ đưa một phần. Nhưng bởi vì độ nổi tiếng của Cố Tây Trầm quá cao, đoàn phim vì muốn có được Cố Tây Trầm nên đã đưa toàn bộ kịch bản tới.

Nếu là lúc trước, có lẽ Cố Tây Trầm còn có tâm tư chậm rãi đọc. Nhưng hiện tại…

Lâm Vãn dùng tay đùa bữa hai viên tinh hoàn, đồng thời dùng cái miệng nhỏ âu yếm côn ŧᏂịŧ lớn.

Côn ŧᏂịŧ lần nào cũng thọc vào sâu tận trong yết hầu, cô cố gắng kẹp dươиɠ ѵậŧ. Miệng cô dùng sức hút vào, hai má hơi lõm xuống.

Hình ảnh này kí©h thí©ɧ Cố Tây Trầm chỉ muốn đâm dươиɠ ѵậŧ không ngừng quấy đảo trong tử ©υиɠ của cô.

“Anh cứ đặt kịch bản ở đây đi, đợi buổi chiều tôi sẽ trả lời.”

Giọng Cố Tây Trầm khàn khàn nói.

Hầu kết nuốt xuống một cách nhanh chóng đã làm bại lộ sự kiềm chế du͙© vọиɠ của anh, kiềm chế đến cực điểm.

Nếu là người phụ nữ khác, Cố Tây Trầm chỉ sợ sẽ kinh thường không thèm đếm xỉa. Nhưng đối với sự dụ hoặc của Lâm Vãn, Cố Tây Trầm không có cách nào nhịn nổi.

“Vâng sếp.”



Ngô Thanh ngạc nhiên buông kịch bản trên tay xuống. Cố Tây Trầm là người cuồng công việc điển hình. Trước đây Cố Tây Trâm nhận được kịch bản đều xem trước rồi xét duyệt kịch bản, sau đó lại làm việc khác. Hôm nay tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy?

Bỗng nhiên, Ngô Thanh nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn. Anh ta lập tức nhớ ra hôm nay Lâm tiểu thư đến.

Khó trách hôm nay ông chủ lại trở nên kỳ quái như vậy, thì ra là vì ở bên Lâm tiểu thư.

Ngô Thanh thức thời rất nhanh đã rời khỏi văn phòng.

Chờ sau khi Ngô Thanh đóng cửa văn phòng, Cố Tây Trầm lập tức bóp cái miệng nhỏ của Lâm Vãn, rút côn ŧᏂịŧ từ miệng của cô ra.

“Vãn Vãn, con bé dâʍ đãиɠ này. Muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn của chồng tới vậy sao?”

Trên đỉnh côn ŧᏂịŧ của Cố Tây Trầm đã tiết ra một ít dịch. Rất hiển nhiên đã bị Lâm Vãn kí©h thí©ɧ đến.

“Chồng ơi, thế có cho em ăn không?”

Lâm Vãn liếʍ liếʍ qυყ đầυ đang run rẩy. Sau khi biết Cố Tây Trầm vì cô mà hy sinh nhiều thứ, cô chỉ muốn hoà làm một cùng anh.

Nhìn thấy đầu lưỡi màu đỏ tươi của Lâm Vãn, cổ họng của Cố Tây Trầm phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Anh dùng một tay ôm Lâm Vãn lên, ôm Lâm Vãn lên đùi anh.

Gậy thịt sớm đã hưng phấn run rẩy nháy mắt đã đút vào bên trong huyệt nhỏ.

“A… Căng quá…”

Vốn dĩ côn ŧᏂịŧ của Cố Tây Trầm đã thô to, lúc này du͙© vọиɠ của anh tăng vọt, huyệt nhỏ của Lâm Vãn ngậm nó cũng rất vất vả.

Chỉ thấy bụng nhỏ của cô nhô lên một khối, hiện lên hình dạng của côn ŧᏂịŧ.

Ọc ọc…

Bụng của Lâm Vãn đột nhiên phát ra tiếng kêu. Bây giờ đã là giữa trưa nhưng cô còn chưa ăn một chút gì. Việc làʍ t̠ìиɦ thật quá tốn thể lực. Sau khi làm với Cố Tây Trầm một lúc, cô càng đói bụng.

“Đói bụng ư?”

Cố Tây Trầm vuốt ve bụng của Lâm Vãn.

“Dạ.”

Lâm Vãn đỏ mặt gật đầu. Cô sợ nhất là khi làʍ t̠ìиɦ mà bụng lại phát ra tiếng.

Cố Tây Trầm mở hộp đồ ăn cô mang đến ra, hộp đồ ăn có tầm sáu tầng, có ba tầng là đồ ăn cô làm, một tầng là trái cây, một tầng khác là điểm tâm ngọt. Hộp đồ ăn dưới cùng là canh cá tuyết hầm.

Cố Tây Trầm cầm một miếng táo đã được cắt đưa tới miệng cô.



“Ăn đi.”

Cố Tây Trầm vừa đút cô ăn, vừa đâm huyệt nhỏ của cô.

Nhưng mà miếng táo trong miệng Lâm Vãn không thể nào nuốt xuống được. Huyệt nhỏ thích bị côn ŧᏂịŧ lớn nhét đến căng đầy, làm sao cô có thể nuốt trôi miếng táo?

“Em nuốt không trôi. Anh đi ra ngoài trước đi.”

Lâm Vãn giãy giụa muốn rút ra. Đang bị đ*, cô còn có thể ăn cái gì chứ?

“Ăn không vô sao? Vậy uống chút canh đi.”

Cố Tây Trầm dùng muỗng múc một chén canh nhỏ rồi đưa cái thìa đến bên miệng cô.

Lâm Vãn thật sự rất ngượng khi vừa ăn vừa làʍ t̠ìиɦ. Nhưng bây giờ cô thật sự rất đói bụng, đành phải há miệng ngậm lấy cái thìa. Tốt xấu gì thì canh cá cũng dễ nuốt hơn mấy thứ khác một chút.

Nhưng mà lúc Lâm Vãn vừa mở miệng, Cố Tây Trầm lại hung hăng đâm vào miệng tử ©υиɠ.

Một nửa canh cá trong thìa đều bị đổ ra ngoài, canh cá màu trắng ngà chảy xuống đến đầṳ ѵú của Lâm Vãn.

Canh cá này nhìn qua rất giống như thứ đồ gì đó không tiện miêu tả.

“Đều tại anh, đã nói trước là ăn xong mới tiếp tục. Làm cả người em đều bẩn rồi.”

Đại mỹ nhân Lâm Vãn yêu sạch sẽ nhất. Kết quả bây giờ trên bộ ngực trắng như tuyết của cô dính toàn là canh cá. Cô lập tức lắc mông muốn rời khỏi côn ŧᏂịŧ. Nhưng mà người đàn ông giờ phút này du͙© vọиɠ tăng vọt làm sao có thể tha cho cô?

“Vãn Vãn, bé dâʍ đãиɠ. Không phải chỉ là bị dơ thôi sao? Chồng lập tức giúp em liếʍ sạch sẽ.”

Cố Tây Trầm cúi đầu hút mạnh ở đầṳ ѵú của Lâm Vãn. Đầu lưỡi ướt nóng của anh liếʍ trên đầṳ ѵú của Lâm Vãn.

Đầu lưỡi liếʍ sạch canh cá rất nhanh. Nhưng mà khi Cố Tây Trầm liếʍ canh cá trên vυ" của Lâm Vãn, sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi.

“Vãn Vãn, tại sao hương vị của canh cá này lại có chút quen thuộc nhỉ?”

Khi Cố Tây Trầm học quân sự, mỗi tuần anh đều ăn thức ăn do mẹ gửi đến trường học.

Mặc dù đồ ăn của căn tin cũng không quá tệ, nhưng mà ngày nào cũng ăn món đó thì ai cũng sẽ ớn.

Cũng may mỗi tuần anh đều có thể ăn đồ ăn do mẹ đưa tới. Trong đó không thể thiếu canh dinh dưỡng. Chỉ là Cố Tây Trầm đột nhiên phát hiện vị của nước canh vậy mà lại giống như đúc với vị của canh cá hôm nay Lâm Vãn đem đến.

“Lâm Vãn, cái canh cá này ở đâu ra vậy?”

Cố Tây Trầm dừng động tác. Đôi mắt anh nhìn cô chăm chú.

“Em tự làm. Sao vậy? Hương vị rất dở sao?”

Lâm Vãn nghĩ thầm, có khó uống thì anh cũng uống nhiều năm rồi. Năm đó lúc đang còn đi học, cô lén nhờ người đưa vào cho anh. Chỉ là lúc đó quan hệ của hai người không tốt. Lâm Vãn sợ cô làm gì cũng bị anh ném đi, cho nên mới mượn danh nghĩa của mẹ Cố đưa cho anh.