Chương 17: Qυყ đầυ Hung Hăng Cọ Xát Vào Hộŧ ɭε, Làm Tới Mức Cô Không Ngừng Xin Tha.

“Thích đàn ông đúng không? Nếu tôi thích đàn ông thật thì sẽ cương lên với em à? Sẽ giống như bây giờ, chơi “em gái dâʍ đãиɠ” của em hung hăng vậy à?”

Cố Tây Trầm giữ lấy mông của Lâm Vãn, đâm côn ŧᏂịŧ nóng bỏng vào bên trong hoa huyệt.

“A… Nhanh quá… Đừng nhanh vậy mà…”

Lâm Vãn không làʍ t̠ìиɦ đã 3 năm rồi, sao bím nhỏ có thể chịu nổi sự ngược đãi của Cố Tây Trầm.

Cô cúi đầu, chỉ thấy côn ŧᏂịŧ màu tím đen ra ra vào vào miệng hoa hồng hào.

Trym của anh thật sự quá to, tuy đã đút vào rồi nhưng vẫn còn một phần ở bên ngoài.

Dù anh chưa đút sâu hẳn nhưng Lâm Vãn cũng đủ phát ngất rồi.

“Không nhanh thì sao có thể chứng minh tôi không thích đàn ông? Lâm Vãn, sao em lại có thể nghĩ vậy được hả!”

Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn xin tha, không những không chậm lại mà còn nhanh hơn.

“A… Không được… Anh đút vào tận tử ©υиɠ rồi… Đừng ở chỗ đó…”

Đột nhiên qυყ đầυ bóng loáng chạm phải một chỗ nhô lên, nơi riêng tư của Lâm Vãn lập tức co rút mãnh liệt.

Eo thon mềm mại uốn éo như muốn thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ quá đà này.

Âʍ ɦộ bị đâm chọc tràn nước như đập thủy điện, lúc côn ŧᏂịŧ lớn rút ra, từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ xông pha theo đó.

“Thật à? Không được ở chỗ này à?”

Khi Cố Tây Trầm làʍ t̠ìиɦ với Lâm Vãn vào 3 năm trước, anh chỉ biết vùi đầu đút vào khu rừng rậm kia thôi. Anh căn bản không biết điểm G của Lâm Vãn ở đâu.

Anh cố ý điều khiển đầu khấc thúc vào bên trong huyệt nhỏ. Từng cú thúc cứ nhằm vào chỗ mẫn cảm kia.

Lâm Vãn đã trống rỗng 3 năm nay, nào chịu nổi Cố Tây Trầm hung ác như vậy.

Cô hét lớn, khóc nức nở.

“Đừng nhanh vậy mà… Ư… Chồng ơi đi ra đi… Rồi lại đút vào…”

Nửa thân trên của Lâm Vãn rung lắc theo nhịp cᏂị©Ꮒ. Đồi vυ" đầy đặn như sắp bật khỏi ngực.

Cánh cửa du͙© vọиɠ một khi đã mở ra rồi thì không có khả năng đóng lại.



Cố Tây Trầm nắm cặp bưởi của Lâm Vãn, ngón tay hằn vết chai lỳ xoa bóp mạnh bạo.

Đôi gò tuyết của Lâm Vãn bị ngón tay xoa biến dạng. Tuy bị ngược đãi như vậy nhưng Lâm Vãn lại cảm thấy sung sướиɠ ngất ngây.

Hai đầṳ ѵú càng bị kí©h thí©ɧ đến dựng thẳng lên.

“Chồng, đừng… Đừng đâm vào nữa…”

Nửa người trên của cô đã không còn sức, cơ thể mềm mại ngã vào l*иg ngực của Cố Tây Trầm.

Bàn tay của anh xoa nắn ngực của Lâm Vãn, giọng nói khàn cả lại: “Em nói tôi thích đàn ông cơ mà? Nếu tôi thích thế thật thì sao có thể đjt em kêu khóc thế này?”

Anh rút chim lớn ra, rồi lại hung bạo đâm vào.

“A… Em sai rồi ạ… Chồng, đừng mạnh vậy mà… Bướm nhỏ sưng mất tiêu rồi…”

Lâm Vãn hét lên. Lỗ nhỏ mẫn cảm giờ phút này không ngừng co rút. Nó cố gắng mυ"ŧ mát côn ŧᏂịŧ thô cứng.

Nghe được âm thanh xin tha của Lâm Vãn, Cố Tây Trầm mới thoáng tỉnh táo.

Nếu Lâm Vãn không bảo anh thích đàn ông, chắc anh cũng không tức đến mức làm cô như vậy.

Cố Tây Trầm nhanh chóng thúc thêm trăm cái nữa, chiếc lỗ của Lâm Vãn không ngừng co bóp.

3 năm ăn chay, côn ŧᏂịŧ của Cố Tây Trầm cũng muốn bắn rồi.

Anh thúc thêm mấy chục cú rồi rút ra.

Không còn côn ŧᏂịŧ lớn lấp đầy khoảng trống, mật ngọt dần dần chảy xuống.

Sau khi rút ra, Cố Tây Trầm mới thả lỏng, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng ấm bắn lên bụng nhỏ của cô.

Lâm Vãn nhìn bụng của mình, khóc không ra nước mắt.

“Chồng ơi, sao anh không bắn ở trong vậy? Anh bắn ra ngoài như thế, sao em có thể có em bé được?”

Đôi mắt tình tứ của Lâm Vãn lập tức ầng ậng nước.

Cố Tây Trầm nghe cô nói, trong đầu vô thức tưởng tượng hình ảnh anh và Lâm Vãn có con.



Nếu thật thì em bé sẽ rất giống Lâm Vãn. Bé sẽ ôm đùi anh, gọi bố.

Cố Tây Trầm nghĩ đến thôi mà trong lòng mềm nhũn.

Anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng 3 năm trước, buổi sáng hôm đó, anh và cô mặc quần áo nghiêm chỉnh.

Hai người bị ông nội lôi đến cục dân chính. Trên đường đi, Lâm Vãn bảo tài xế dừng xe ngay ven đường. Cô xuống xe đi mua thuốc tránh thai, sau đó cố ý uống trước mặt anh.

Lúc ấy, anh rất muốn hỏi cô có thể đừng uống không. Nếu cô mang thai, anh nhất định sẽ là một người cha tốt.

Nhưng anh còn chưa kịp nói, Lâm Vãn đã nâng cần cổ thiên nga tao nhã, lạnh lùng tuyên bố: “Cố Tây Trầm, tôi biết anh định nói gì. Anh muốn nói là dù có uống thuốc tránh thai nhưng vẫn có thể dính đúng không? Anh yên tâm, tuy tôi mới vào giới showbiz nhưng tuyệt đối sẽ không để dính bầu. Mà ngay cả có, tôi cũng sẽ tìm bệnh viện phụ khoa tốt nhất để phá nó.”

Lúc ấy, lòng dạ của Cố Tây Trầm lạnh lẽo.

Lúc ấy, Cố Tây Trầm hiểu rõ một việc. Lâm Vãn không thích anh nên sẽ không sinh con cho anh đâu.

“Lâm Vãn, năm nay em mới đạt tam kim ảnh hậu*. Việc sinh con để thêm 2 năm nữa rồi tính sau.”

* tam kim ảnh hậu: dùng để gọi nữ diễn viên chiến thắng hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất ở cả 3 lễ trao giải lớn là Kim Kê, Kim Tượng và Kim Mã. Tính tới thời điểm này, chỉ có 3 nữ diễn viên được tam kim ảnh hậu là Châu Tấn, Chương Tử Di và Châu Đông Vũ.

Cố Tây Trầm xoay người đè Lâm Vãn xuống.

Lâm Vãn chẹp miệng, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Cô dạng hai chân quắp vào eo Cố Tây Trầm, tuy không thể sinh em bé nhưng phải thỏa mãn cô chứ?

Hai người đã không làʍ t̠ìиɦ 3 năm rồi. Mới làm một lần thì sao đủ được? Ít nhất phải làm một trận 1 ngày 1 đêm chứ nhỉ.

Lâm Vãn quắp hai chân lên eo Cố Tây Trầm, hai đùi thon dài nhẵn mịn cố ý cọ vào eo anh.

Cảm nhận được sự quyến rũ của Lâm Vãn, côn ŧᏂịŧ của Cố Tây Trầm lại thức tỉnh. Cây dùi màu tím đen ngóc lên cao.

Thứ to dài cứ vậy đứng thẳng trước bụng của Lâm Vãn. Cô nhìn mà nuốt nước miếng.

Nghĩ lại cảm giác sung sướиɠ vừa nãy kia, cái lỗ da^ʍ của cô lập tức chảy nước.

Đúng lúc này, đôi bàn tay to rộng của Cố Tây Trầm ôm mông cô lên.

Đôi tay của cô chủ động bấu víu vào cổ anh, không nhịn được sự hưng phấn.

Khi nãy hai người chỉ dùng một tư thế thôi. Giờ phải đa dạng hơn nữa sao?