Chương 10: Xuất Tinh Bên Ngoài Huyệt Nhỏ Của Cô.

Huyệt nhỏ bị côn ŧᏂịŧ lớn cọ đến nóng bừng, vừa qua cơn cực khoái nên nó vẫn còn co rút đóng mở kịch liệt.

Không ngừng có mật nước chảy xuôi ra, hương vị thơm ngọt dụ hoặc vạn phần như mời chào Cố Tây Trầm bón cho nó ăn no.

Nhưng Cố Tây Trầm vẫn cố nén ham muốn, tiếp tục cạ gậy thịt thô to cứng rắn vào bên ngoài hoa huyệt.

Môi âʍ ɦộ bị ma sát đến đỏ bừng, cô bé vừa đạt cơn cực kɧoáı ©ảʍ thấy cực kỳ kí©h thí©ɧ khi bị đùa nghịch như thế này.

Ngay lúc Lâm Vãn chuẩn bị lêи đỉиɦ lần thứ hai, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun lên ngoài cái lỗ của cô.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng bỏng nhỏ giọt xuống dưới dọc theo môi âʍ ɦộ, chỉ thấy huyệt nhỏ của cô hỗn độn với thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đυ.c vừa dính, thoạt nhìn rất xấu hổ.

Tuy anh không bắn vào trong cô nhưng Lâm Vãn vẫn cảm thấy sướиɠ quá đỗi.

“Chồng ơi, sao anh không bắn vào trong em?”

Lâm Vãn bất mãn chẹp miệng. So sánh với việc cọ vào huyệt, cô vẫn thích được côn ŧᏂịŧ lớn đút vào bên trong hơn.

Nhìn khuôn mặt nhỏ dục cầu bất mãn của Lâm Vãn, Cố Tây Trầm hít sâu một hơi.

“Đợi em khỏi bệnh thì cho em ăn.”

Cố Tây Trầm lấy khăn giấy lau khô huyệt nhỏ của cô.

Tuy anh rất nóng lòng muốn đi vào bên trong cô, nhưng hiện tại cô đang không tự ý thức được mình đang làm chuyện gì. Đợi sau khi cô hồi phục mà còn muốn cùng anh…

Cố Tây Trầm vô thức lắc đầu, rốt cuộc anh đang nghĩ gì đây?

Nếu sau này Lâm Vãn tỉnh táo lại, sao có thể đồng ý làʍ t̠ìиɦ với anh chứ? Sợ rằng khi cô nghĩ lại những việc phát sinh trong khoảng thời gian này, cô sẽ phát điên mà ly hôn cùng anh ngay.

“Nhưng… Nhưng bên trong người ta còn ngứa lắm luôn, muốn chồng cho em ăn gậy cơ.”

Lâm Vãn cắn môi.

Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn nói xong, côn ŧᏂịŧ vừa mới xuất tinh muốn ngóc đầu dậy lần nữa.



“Nghe lời tôi đi. Thời gian nghỉ ngơi của em sắp hết rồi, em cứ đi làm việc trước đã.”

Cố Tây Trầm vỗ vỗ mông cong của Lâm Vãn.

Lúc này Lâm Vãn mới đi xuống khỏi người anh, nhưng chút sung sướиɠ này đâu thể thỏa mãn được người đẹp. Cô nắm ống tay áo của Cố Tây Trầm, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, “Đợi em hồi phục, nhất định anh nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé.”

“Ừ.”

Cố Tây Trầm nhìn khuôn mặt hây hây đỏ của cô, nhịp tim bỗng tăng tốc.

Anh không nhịn được mà thầm mắng một câu. Cố Tây Trầm à, mày đúng là cái loại vô dụng mà. Đến giờ mà mày còn bị xao động khi nhìn cô ấy, khác gì một thằng nhóc con mới lớn đâu.

Nếu không gặp được Lâm Vãn, anh sẽ không biết được, hóa ra cảm giác thích một người lại mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến mức trái tim chỉ nguyện ý rung rinh vì một mình cô ấy.

Đợt quay chụp lần hai cũng rất nhanh là xong, đến khoảng giữa trưa, Lâm Vãn đã hoàn tất công việc.

Nhϊếp ảnh gia cực kỳ tán thưởng, mỗi lần hợp tác với Lâm Vãn đều rất thoải mái, hiệu quả quay chụp còn cao hơn so với người mẫu. Đến khâu lựa chọn sản phẩm, hầu hết mọi hình ảnh của cô đều dùng được, không cần phải lo lắng bất cứ cái gì.

Sau khi xong việc, Cố Tây Trầm đưa Lâm Vãn đến một bệnh viện khác.

Bác sĩ phụ trách kiểm tra cho Lâm Vãn đeo một chiếc kính gọng vàng, toàn thân tản ra khí chất lạnh lùng cấm dục. Lúc anh ta cầm tập tài liệu đi qua hành lang bệnh viện, một đám nữ y tá mắt đầy trái tim hồng.

“Đẹp trai quá trời!”

Lâm Vãn khen.

“Anh ta là chồng của đàn chị Cố Miên của em đấy. Mặc dù Cố Miên đã lui về ở ẩn sau sinh nhưng vợ chồng người ta tình cảm đằm thắm lắm.”

Cố Tây Trầm lạnh lùng nói.

“Chồng ơi, có phải anh ghen tị không đấy?”

Lâm Vãn bật cười.



“Ghen? Tôi ghen cái gì? Ha ha.”

Cố Tây Trầm quay đầu ho nhẹ một tiếng. Anh biểu hiện rõ ràng như vậy ư?

“Nếu mục đích của hai người đến đây không phải khám bệnh thì xin mời đi ra ngoài cho, chỗ này không phải chỗ để thể hiện tình cảm.”

Phó Dư hai tay chống cằm, ánh mắt sắc bén khiến Lâm Vãn rùng mình.

Cố Tây Trầm lập tức ôm Lâm Vãn vào lòng, trả lại ánh mắt giống y xì đúc cho anh ta. Hai người đàn ông liếc nhau một cái là biết mình cùng một loại người, vậy nên đều thấy thưởng thức lẫn nhau hơn.

Phó Dư cầm kết quả kiểm tra của Lâm Vãn, anh ta cẩn thận xem qua rồi nói: “Căn cứ vào kết quả kiểm tra, thân thể của cô ấy không hề có vấn đề gì.”

“Nhưng rõ ràng ký ức của cô ấy có hơi lệch lạc.”

Cố Tây Trầm giải thích.

Phó Dư: “Ví dụ như?”

“Trước khi bị tai nạn, thái độ của cô ấy với tôi không phải như này. Lúc trước, ừm, là kiểu khá lạnh nhạt. Nhưng hiện tại…”

Cố Tây Trầm nhìn đôi tay ôm chặt lấy eo mình, tiếp tục nói: “Hiện tại cô ấy rất ỷ lại vào tôi.”

“Chồng ơi, người ta lạnh nhạt với anh còn không phải vì anh còn nhớ mãi không quên bạn gái cũ sao.”

“Tôi không có bạn gái cũ!”

Cố Tây Trầm đỡ trán nhìn Phó Dư, “Tình huống đại khái là vậy.”

Phó Dư giải đáp: “Dựa trên kết quả kiểm tra, có khả năng não bộ của cô ấy bị va chạm dẫn đến chứng rối loạn ký ức. Nhưng tình trạng này sẽ không xuất hiện đột ngột như vậy. Trước khi xảy ra tai nạn, cô ấy có xem qua thứ gì không?”

Trợ lý Tiểu Trần của Lâm Vãn lập tức lấy quyển kịch bản trong túi ra, “Bác sĩ Phó, đây là kịch bản mà chị Lâm Vãn xem trước khi xảy ra tai nạn.”

Cô ấy lấy ra hai bản, một bản cho Phó Dư, một bản cho Cố Tây Trầm.

Phó Dư đọc lướt qua kịch bản, đưa ra kết luận: “Rất rõ ràng rồi, hiện tại cô ấy coi nhân vật nữ chính trong phim truyền hình máu chó này là mình.”