Chương 9

Lạc Lan ngồi xuống, nói: “Khuôn mặt này của cậu mà không khoe ra thì đáng tiếc lắm đấy!” Trước đây cô ấy không có cảm xúc mãnh liệt gì, thấy Bạc Anh che mặt cũng tốt, như vậy mọi người sẽ tập trung sự chú ý vào giọng hát của cô, ắt cũng sẽ không quan tâm cô là người như thế nào nữa. Bây giờ cô ấy lại thấy gương mặt xinh đẹp bậc nhất giới giải trí này mà không khoe ra thì đúng là phí của trời!

Bạc Anh: “Thế thì khoe thôi.”

Lạc Lan ngạc nhiên: “Cậu nói thật chứ?”

Nụ cười của Bạc Anh dịu dàng nhã nhặn: “Đã quay trở lại thì phải có gì đó khác biệt chứ, bây giờ giới giải trí thay đổi chóng mặt, chỉ hát thôi thì sợ là không nhằm nhò gì đâu. Ông trời cho mình ngoại hình như thế này, mình nghĩ cũng là để mình tạo phúc cho mọi nhà đó.”

Lạc Lan sốc toàn tập khi nghe Bạc Anh nói mấy lời tự luyến này một cách thẳng thắn đoan trang như thế, nhưng cô ấy lại không thể không tán thành: “Đúng đúng, cậu nói đúng! Mình còn đang nghĩ xem làm thế nào để cậu trở lại mà lên thẳng hot search đây, bây giờ thì đơn giản rồi, cậu chỉ cần lộ mặt là đủ.”

...

Trong căn biệt thự tân hôn.

Hoắc Lương ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, trợ lý Chân gọi cho anh rất nhiều cuộc.

Anh nhíu mày ngồi dậy, ký ức ùa về, sự điên cuồng và kí©h thí©ɧ đến tê dại cả da dầu cùng cảm giác như mỗi một sợi dây thần kinh đều bị dòng điện bao quanh, cuồn cuộn dâng trào, một lần nữa khiến anh cảm được một luồng hơi nóng bốc lên.

Đáng ghét! Anh cảm thấy phiền não vô cùng, lập tức xua đi những ký ức ấy, cứ như thể đang tức giận ai đó vậy.

Lúc này chuông điện thoại lại vang lên. Anh dẹp đống suy nghĩ lộn xộn sang một bên, bắt máy rồi đứng dậy, thế nhưng chân lại có cảm giác không chân thực, cứ như đang đi trên mây.

Hoắc Lương không nhịn được lại chửi thề một câu. Người phụ nữ kia! Đúng là con quỷ hút máu không biết xấu hổ, thiếu chút nữa là hút cạn anh rồi. Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, anh nhìn xung quanh, trông thấy thỏa thuận ly hôn vẫn nằm nguyên trên bàn đầu giường, anh với tay cầm lên, cẩn thận đọc lại lần nữa.

Tối qua không biết tại sao anh lại bị khích bởi mấy lời nhảm nhí của người phụ nữ đó rồi đồng ý với yêu cầu của cô ta. Cô ta bám lấy anh nhiều năm như vậy, nay bỗng dưng lại lộ mặt thật, anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Lẽ nào cô ta đã đặt bẫy chờ anh chui vào? Đó mới là cách giải thích hợp lý nhất.

Tuy nhiên, Hoắc Lương cẩn thận đọc đi đọc lại ba bốn lượt vẫn không phát hiện ra thỏa thuận ly hôn có điểm nào bất thường, đây đúng là bản mà anh đã đưa cho cô ba năm trước. Chữ ký của hai người trên đó không thể rõ ràng hơn, điều đó nói cho anh biết đây thật sự là thỏa thuận ly hôn. Anh và Bạc Anh chính thức ly hôn rồi, chỉ còn mỗi việc ra cục dân chính làm thủ tục nữa thôi.

Ý thức được chuyện này, chẳng hiểu sao đầu óc anh trở nên trống rỗng, cả người ngơ ngác tại chỗ. Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên lần nữa, anh mới hoàn hồn, cảm giác kỳ lạ vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.

Màn hình hiện số của mẹ, Hoắc Lương bắt máy, nghe thấy mẹ Hoắc sốt ruột nói: “A Lương, con về nhanh đi, ba con đột nhiên ngất xỉu rồi.”

Hoắc Lương: “Sao tự nhiên lại ngất xỉu?”

Mẹ Hoắc: “Ông ấy... ông ấy nghe nói Nhạc Linh trở về, con muốn ly hôn với Nhạc Dao, thế là mắng con, mắng một hồi thì ngất xỉu.”

Vẻ mặt Hoắc Lương tối sầm: “Con biết rồi, con tới ngay đây.”

Cúp điện thoại, Hoắc Lương sa sầm mặt vào phòng tắm tắm rửa. Thay quần áo xong, chải chuốt tóc tai, lúc ra ngoài anh lại trở về làm ngài chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị lạnh lùng, mạnh mẽ.

Má Trương và Đào Hồng dưới lầu hoàn toàn không biết tối qua Hoắc Lương về, đang tám chuyện trong phòng khách thì chợt nhìn thấy Hoắc Lương từ trên lầu đi xuống. Họ giật nảy mình, vội vã đứng dậy chào anh.

Trợ lý Chân đích thân đến đón Hoắc Lương. Đi theo phía sau, anh ta có cảm giác sếp hôm nay hơi kỳ lạ, tuy vẻ mặt rất khó ưa nhưng bộ dạng lại hớn hở, tinh thần phấn chấn, trên người mang một cảm giác vui sướиɠ như thể được sống một cuộc đời mới. Chắc là anh ta tưởng tượng thôi, chứ làm gì có chuyện mâu thuẫn như thế! Rốt cuộc tối qua phu nhân chủ tịch đã làm gì với chủ tịch vậy?

...

Tần Hiểu Phong vừa nhận được tin nhắn của Hồng Đào đã lập tức tươi cười chia sẻ với Nhạc Linh: “Mình biết ngay là bông sen trắng Nhạc Dao ấy đi vào ngõ cụt, trước khi chết lóe lên vài tia ánh sáng thôi mà. Cô ta sợ cậu muốn chết đi được ấy.”

Nhạc Linh đang giở xem nhạc phổ, bộ váy trắng tinh, mái tóc đen dài, nép mình trên sô pha màu trắng, vừa nhỏ bé lại vừa dịu dàng, khiến người ta yêu mến. Nghe thấy vậy cô ta liền lắc đầu: “Rõ ràng mình có làm gì đâu, sao cô ấy cứ nhất định phải xem mình như quân địch giả vậy?”

“Dĩ nhiên là vì cô ta chột dạ, cô ta biết mọi thứ mình đang có đều là đi cướp của người khác, cô ta không giữ nổi.”

Nhạc Linh: “Tội gì cô ấy phải làm vậy.”

Tần Hiểu Phong đi đến bên cạnh cô ta: “Nhạc Linh, tối nay chúng ta bày kế dụ Hoắc Lương tới đây, cho hai người gặp nhau nhé?”

Nhạc Linh lắc đầu: “Thôi khỏi.”

Tần Hiểu Phong lập tức cuống lên: “Sao thế? Chẳng lẽ là vì mấy lời Nhạc Dao nói trong nhóm chat à? Cậu đừng có mà dại dột, cô ta cố tình làm vậy đó. Hoắc Lương thích cậu đến nhường nào, bao năm nay anh ấy đều giữ mình trong sạch, bên cạnh hoàn toàn không có người phụ nữ khác, Hoắc phu nhân Nhạc Dao đó cũng chỉ là vật trang trí thôi. Đàn ông đều là quỷ háo sắc, Hoắc Lương tự kiềm chế như vậy là vì ai, lẽ nào cậu còn không biết hay sao?”