Chương 3

1.

Lục Tư Thương và Lạc Nam Tuyết đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn như đã hẹn.

Giấy chứng nhận kết hôn sẽ giao cho Lạc Nam Tuyết cất giữ.

Trong ảnh, Lục Tư Thương có vẻ hơi khó xử, nhưng xem đến Lạc Nam Tuyết thì lại ôm Lục Tư Thương một cách rất thân mật,trong ngày thường nhìn vào mắt hắn chỉ thấy được sự lạnh lùng nhưng giờ đây ánh mắt lại hiện ý cười một cách rõ rệt .

Giữa kết hôn và không kết hôn hoàn toàn khác nhau, bây giờ Lạc Nam Tuyết , người đã nhẫn nhịn suốt bốn năm, có thể quang minh chính đại hôn Lục Tư Thương rồi .

Lạc Tiểu Tuyết: Điều này là hợp pháp!

Không, lúc này Lục Tư Thương bị Lạc Nam Tuyết đẩy vào tường.

Lục Tư Thương cảm thấy có một nguồn khí như núi tuyết phủ đầy làm sảng khoái khắp người.

Lạc Nam Tuyết đặt tay lên eo Lục Tư Thương, hơi cúi đầu xuống tiến đến bên tai anh, ôn tồn hỏi: "Tư Thương,tôi có thể hôn em không?"

Lục Tư Thương cảm thấy có chút tê dại, vành tai hơi đỏ lên.

Quá mạo phạm rồi .

Lục Tư Thương không biết nói bất cứ điều gì để có thể từ chối.

Bàn tay của Lạc Nam Tuyết di chuyển và đặt nó lên gáy Lục Tư Thương.

Môi chồng lên môi.

Răng của Lục Tư Thương bị Lạc Nam Tuyết nhẹ nhàng đẩy ra, hắn thần tốc xâm chiểm và cướp hết tất cả nước bọt của Lục Tư Thương một cách bá đạo .

Vừa kết thúc nụ hôn, Lục Tư Thương thở không ra chút hơi, ngoan ngoãn ngả vào trong lòng của Lạc Nam Tuyết, ngay cả đuôi mắt xinh đẹp dần dần ửng đỏ.

Lạc Nam tuyết nhẹ nhàng thì thầm vào tai Lục Tư Thương: "Tư Thương, Tư Thương của anh..."

Khoảnh khắc đó Lục Tư Thương bỗng cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

2.

Hôm nay, Lục Tư Thương lại nhận được một bông hồng .

“Lạc tổng, anh lại tặng hoa cho tôi liệu có phải là quá nhiều rồi không ?” Lục Tư Thương nhìn vào chiếc bình được cắm rất nhiều hoa hồng, chọn ra những bông hoa đã héo, thay vào đó là những bông hồng vừa nhận được.

Lục Nam Tuyết nói: “Tư Thương, sau này mỗi ngày em đều sẽ nhận được hoa, chỉ cần để lại những bông hoa mới nhất trong bình, còn nững cái khác có thể để ở sau vườn .” Hắn tiếp tục nói thêm, “Em không cần gọi tôi Lạc tổng, chỉ cần gọi tên của tôi là được . "

Có lẽ những thứ này đối với người khác là xa hoa , nhưng đường đường là Chủ tịch tập đoàn Lạc Thị thì mỗi ngày mỗi bông hồng đối với hắn chẳng là cái gì cả .

Lục Tư Thương của hắn xứng đáng với những gì tốt nhất.

Nếu không phải vì sợ sẽ dọa Lục Tư Thương sợ, Lạc Tư Thương hân không thể ngay lập tức gửi một bó hoa hồng lớn không bao giờ héo.

Nhưng nghĩ đến Lục Tư Thương sẽ vì suy nghĩ đến việc sinh mệnh con con người có hạn ,Lạc Nam Tuyết liền cảm thấy buồn bã.

Nếu chia ly , Lạc Nam Tuyết sẵn sàng can tâm tình nguyện đồng hành cùng Tư Thương dẫu lên thiên đường hay xuống địa ngục.

Lạc Nam Tuyết không sợ tử thần cướp đi sinh mạng .

Chỉ cần Lục Tư Thương có thể đi cùng hắn vĩnh viễn.

Lục Tư Thương có chút không quen với điều đó, vì vậy hầu hết đều sẽ gọi hắn là "Lạc tổng" , và cũng sẽ có lúc sẽ gọi hắn là "Nam Tuyết " .

Tuy rằng đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn nhưng Lạc Nam Tuyết lại không yêu cầu ngủ cùng phòng với hắn, sự tôn trọng dành cho nhau cũng không gì thay đổi , ngoại trừ nụ hôn.

Lạc Nam Tuyết chính là đang đợi cậu ấy đáp lại.

Lạc nam tuyết vì hắn làm tất cả hắn đều nhìn thấy hết tất cả,nói là không không cảm động thì cũng không phải .

Nhưng Lục Tư Thương lại không dám.

Hắn khẽ thở dài, nếu như Lạc Nam Tuyết biết được khuyết điểm của hắn , chắn hẳn sẽ cảm thấy có ác cảm mà thôi ...

3.

Nghi lễ thì vẫn phải đi.

Lục Tư Thương chính thức được giới thiệu với bố mẹ Lạc Nam Tuyết.

Cha Lạc và mẹ Lạc dường như không hề ngạc nhiên trước sự tồn tại của Lục Tư Thương, thậm chí còn rất thích anh, đối xử rất tốt với anh.

Lục Tư Thương rất được người nhà họ Lạc yêu thích .

Mẹ Lạc cũng nở nụ cười: "Con của ta kiếp trước chắc đã cứu cả thế giới, nên kiếp này mới gặp được đứa trẻ tốt như vậy."

Lạc Nam Tuyết : "Hôn lễ là tốt nhất."

Mẹ Lạc : "Yên tâm , chuyện chung thân đại sự của con cha mẹ nhất định sẽ lo chu toàn, đối xử tốt với người bạn nhỏ của con ."

Cha Lạc hiếm khi than thở: "Trâu già khoái gặm cỏ non ."

Trâu già · Lạc Nam Tuyết : "..."

Cỏ non · Lục Tư Thương : "..."