Chương 4

4.

Vào ngày Nhụy Nhi chào đời, lúc sinh tuyết rơi rất lớn. Tôi nghĩ mình làm việc ở bệnh viện thì có thể có việc gì? Nhưng không ngờ lúc nửa đêm, bụng tôi đau dữ dội. Lão Ngô vô cùng sốt ruột, về sau không có cách, vội vàng lấy xích lô, đỡ tôi nằm lên tấm phản rồi đắp cho tôi vài tầng chăn.

Hôm đó tuyết lớn vô cùng, xe xích lô không thể di chuyển được trong tuyết, lão Ngô đứng lên, mạnh mẽ đạp từng bước chân. Trời rất lạnh mà đầu lão mướt mồ hôi, vừa đạp vừa thỉnh thoảng xem tình hình của tôi.

Lúc đến bệnh viện, mông con bị kẹt lại, không thể nào ra được. Lão Ngô ở bên ngoài thì đi đi lại lại, vô cùng lo lắng, tôi ở bên trong thì đau đến ngất đi.

Bây giờ nói thì nghe có vẻ đơn giản nhưng lúc đó nghiêm trọng đến nỗi mạng sống của tôi chỉ còn treo trên sợi tóc thôi.

Khi Nhụy Nhi vừa sinh ra thuận lợi thì lão Ngô lại ngã bệnh, sốt đến mơ hồ nhưng vẫn bướng bỉnh trộm về nhà nấu cho tôi nồi canh, múc cho tôi từng thìa. Tuyết rơi nhiều ngày liên tiếp, cha mẹ không tiện đến, lão Ngô nói, đây là chuyện cơ bản nhất của của người làm con, làm cha, làm chồng lão có thể làm.

Lão bảo vì sợ lây cảm mạo cho tôi nên mỗi lần đưa cơm, lão chỉ dám đứng ở cửa nhờ y tá mang vào, sau đó đứng từ xa ngắm nhìn, cười rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

Rồi về sau, khi tôi xuất viện, không biết lão Ngô nghe mê tín ở đâu mà đưa trứng gà đỏ [1] cho từng nhà, nghe hàng xóm nói, khi ấy lão vui không khép miệng được.

[1] Trứng được luộc chín rồi dùng giấy thư pháp màu đỏ ướt lau lên quả trứng để tạo màu đỏ. Trong văn hóa Trung Quốc, trứng tượng trưng cho sự ra đời hoặc một khởi đầu mới. Để trứng được phục vụ cho khách trong một sinh nhật quan trọng (chẳng hạn như tháng đầu tiên hoặc năm đầu tiên) là rất quan trọng. Màu đỏ có nghĩa là thịnh vượng và may mắn đối với người Trung Quốc. – Nguồn: Wikipedia –

“Nói với cô ấy những chuyện này làm gì, tất cả đều đã qua rồi.”

Lão Ngô lấy ghế ngồi giữa tôi và Diệp Văn, lão liên tục thở dài, không biết có phải trực giác của tôi nhầm hay không mà tôi thấy hốc mắt lão đỏ au.

“Tiểu Như, tất cả lỗi lầm đều là của tôi, bà đừng như vậy được không?”



“Đừng gì cơ? Cô ta nói là lỗi của cô ta, ông lại nói là lỗi của ông, hai người nhận lỗi tích cực thật đấy! Rồi đến cuối cùng chỉ có một mình tôi là kẻ xấu, các người đều là người tốt, dựa vào cái gì! Tôi một không khóc, hai không gây chuyện, tôi chỉ muốn tìm người tố khổ một chút thôi, tôi làm thế là sai sao? Phải, tôi không cam lòng, đau khổ thì tôi chịu cùng ông, vậy mà hạnh phúc thì lại là ông và ả ta cùng hưởng, dựa vào cái gì chứ!”

Lão Ngô cúi đầu không nhìn tôi, tay nắm chặt thành quyền. Tôi đứng lên nhìn lão rồi nhìn Diệp Văn, bầu không khí hạ xuống đến cực điểm.

“Tôi đồng ý ly hôn, trong thẻ của tôi có bốn mươi vạn mà tôi vất vả lắm mới dành dụm được. Ngày xưa tôi mơ đến ngày hai ta về hưu thì sẽ đi đâu đó lãng mạn một lần, nhưng xem ra là không được rồi. Ông để tôi sống thêm một khoảng thời gian nữa, chờ lúc con gái lấy chồng thì tôi sẽ lấy ra cho nó.”

Lão Ngô ngẩng đầu nhìn tôi một chút rồi lại vội vàng cúi đầu xuống. Lão sửng sốt một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Nhà cho bà, tiền của bà thì bà cứ tự giữ. Lúc Tiểu Nhụy lấy chồng tôi cũng sẽ gửi tiền. Bà yên tâm, tôi đã thương lượng với Tiểu Văn rồi.”

“Thương lượng rồi?”

Một ngọn lửa bỗng bùng lên trong lòng tôi: “Thương lượng lúc nào, có phải ông đã tính xong hết rồi không? Để cuối cùng kẻ thứ ba Diệp Văn kia là người rộng lượng tha thứ, còn tôi thì là kẻ xấu tính, tính toán chi lí tài sản của cuộc hôn nhân này?”

“Tiểu Như, bà đừng…”

“Đừng cái gì? Tôi nói cho ông biết, ông muốn căn nhà kia hả? Không có cửa đâu! Tất cả vật liệu xây dựng trong nhà đều do một tay tôi mua về, đồ dùng trong nhà có cái nào không do tôi nhọc lòng? Ông muốn hưởng thụ tổ ấm nhỏ đó với cô ta ư? Mơ đi!”

Giọng tôi rất lớn, lớn đến nỗi cả quán cà phê đột nhiên yên tĩnh hẳn lại. Tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về phía ba người chúng tôi. Tôi lạnh lùng lườm nguýt xung quanh, đáy lòng chợt thấy thật bi ai.

“Đúng rồi, chắc ông cũng chướng mắt căn nhà đó lắm. Dù sao ông đã mua cho cô ta căn ở phía tây rồi còn gì, căn nhà này có đáng là bao đâu, đúng không?”

Lão Ngô kinh ngạc nhìn tôi rồi lại nhìn Diệp Văn, khoảnh khắc này, lão không nói nên lời.