Chương 3

3.

Tổng cộng lão Ngô mua được hai chiếc đồng hồ đeo tay cho tôi , chiếc thứ nhất là khi kết hôn, tôi còn nhớ hôm đấy lão nói: Công tác ở bệnh viện có một chiếc đồng hồ nhìn thời gian rất tiện, người ta có thì vợ mình cũng phải có.

Tôi khuyên lão đừng lãng phí, phòng làm việc của tôi cũng có đồng hồ treo tường tiện lợi, nhưng lão vẫn kiên quyết mua về.

Lúc lão Ngô đeo đồng hồ cho tôi, tuy ngoài miệng tôi trách móc song trong lòng lại tươi như hoa. Đặc biệt khi tôi về đơn vị, đón nhận những ánh mắt hâm mộ của mọi người, lòng hư vinh của tôi được thỏa mãn tột đỉnh.

Sau này, khi tôi biết lão Ngô đã phải trộm làm thêm phần việc của công nhân bốc vác vì chiếc đồng hồ ấy thì đau lòng vô cùng, tôi muốn đem trả nhưng lão nói không cho, xong còn cầm kìm kẹp nhẹ lên dây đeo, sau đó cười nói: “Em xem, đừng bắt anh trả lại nữa, dây hỏng rồi, cầm tới bách hóa người ta cũng không cho trả đâu.”

Vết cắt của lão Ngô rất nhỏ, không soi dưới ánh mặt trời thì không thể nhìn ra. Đây tựa như một bí mật không có ai biết, vì vậy mỗi khi gặp khó khăn, tôi đều lén lút nhìn chiếc dây đồng hồ rồi nhớ tới điệu cười ngây ngô của lão Ngô khi ấy, tâm trạng không còn phiền muộn mà chỉ thấy rất ngọt ngào.

Lúc đó, tình yêu tựa như chiếc đồng hồ trên tay tôi, tầm thường xấu xí nhưng lại bền bỉ và chân thực.

Chiếc đồng hồ thứ hai là khi nhà máy đổi mới xây dựng lại. Lão Ngô bị sa thải, bệnh viện chúng tôi quy về quyền quản lý của địa phương, có người nói, nhân viên trong bệnh viện địa phương đang quá tải, có lẽ sẽ sa thải, hạ chức một số người. Nhất thời lòng người bàng hoàng, cả tôi và lão Ngô đều phải sống rất khổ sở trong một giai đoạn ngắn.

Đó là quãng thời gian ăn bữa nay lo bữa mai, lão Ngô rảnh rỗi ở nhà, cả ngày sầu muộn chẳng biết làm gì. Còn tôi thì ở bệnh viện nghe đủ mọi loại tin đồn, hàng ngày đều lo ngay cả chút lương tháng kia cũng không bảo vệ được.

Mà đúng lúc đó tôi lại mang thai.

Tôi bảo lão Ngô: Hay chúng ta bỏ đứa bé này đi, giờ hai ta đã ăn không đủ tiêu bố mẹ còn phải chăm sóc anh Cố và em gái, ta đừng đem thêm gánh nặng cho hai cụ nữa.

Lão Ngô nghe xong thì trở mặt, đó là lần đầu tiên tôi thấy lão mắng người, lão nói với tôi: “Cút đi, đừng ai hòng động vào đứa con bé bỏng của tôi.”

Rồi cũng từ ngày đó, lão Ngô bắt đầu lại nghiệp học, chạy vạy khắp nơi để làm việc, tuy không được nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể mua chút đồ ăn bổ dưỡng cho tôi.



Khi đó lão Ngô thật sự rất bận rộn, ban ngày gần như không ở nhà, tối đến cũng phải quá nửa đêm mới về, rón ra rón rén bò lên giường.

Ông trời thật sự không bạc đãi người cần cù, trước ngày tôi sinh một tháng, lão Ngô vượt qua bài kiểm tra kĩ thuật, được vào trong nhà máy làm việc, hơn nữa còn được lên làm tổ trường nhỏ. Bệnh viện cũng xây xong, tôi không bị thất nghiệp, sau khi bệnh viện thuộc về địa phương thì mức lương còn cao hơn trước rất nhiều.

Đêm hôm lão Ngô lĩnh lương, tôi với lão ôm nhau, lão sợ đè vào bụng tôi nên không dám mạnh tay, chỉ ôm hờ hờ, hai vợ chồng khóc rống lên như hai đứa trẻ.

Khoảng thời gian đó thật sự quá cực khổ.

Về sau, khi tôi sinh con xong, lão Ngô nói muốn ăn mừng nên mua cho tôi một chiếc đồng hồ mới. Tôi bảo lão tiêu xài bậy bạ, lão bảo không sao, lão một chiếc, tôi một chiếc, tượng trưng cho một kiếp không chia lìa. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn đeo nó.

Nói đên đây, lòng tôi đau xót vô cùng, tôi cố gắng cầm ly nước thật vững, không bị run tay nhưng không nhịn nổi. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Văn, tôi phát hiện cô ta đang nhìn ra sau lưng tôi. Vừa quay lại, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn.

“Sao vậy? Sợ tôi đánh cô ta, đau lòng cho vợ bé của anh hả?”

Tôi lạnh lùng nhìn lão Ngô, lão không nói gì mà chỉ lặng im đến bên người Diệp Văn, nhẹ nhàng vỗ về cô ta, khiến tôi thấy thật buồn nôn.

“Đúng rồi, quên không chúc mừng anh, không biết Nhụy Nhi có em trai hay em gái đây? Luống tuổi rồi mà vẫn có con, anh đến cũng phải, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn nhỉ.”

(Ý bảo già rồi mà vẫn có con nên ổng sợ vợ xử đẹp bồ, sảy thai hay gì, nữ chính đang mỉa mai).

Tôi nhíu mày liếc lão Ngô, nhấp một ngụm cà phê rồi cười một tiếng ảm đạm, sau đó tiếp tục nói:

“Đúng rồi, bây giờ trình độ chữa bệnh thật tốt, không giống tôi hồi đó, điều kiện kém, lúc sinh Nhụy Nhi suýt nữa thì chết trên bàn mổ.