Ta bị chọc trúng tim đen, nhất thời vừa tức vừa xấu hổ, tùy tiện tìm cái cớ muốn hồi cung.
Chiêu Bình đuổi theo ta gọi một tiếng tỷ tỷ tốt, hai tiếng muội muội ngoan, ta cũng bình tĩnh lại tiếp tục ngồi bên quán trà.
Đúng thật là không phải oan gia không gặp nhau, Chiêu Bình tùy tiện nhìn ra ngoài cửa sổ cũng nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi phe phẩy quạt nhỏ đi vào cửa tiệm đối diện mua trang sức.
Chiêu Bình giống như nảy ra chủ ý xấu, lôi kéo tay ta xông ra ngoài, tiện tay đặt lại vài thỏi bạc trả tiền trà bánh, quả thật rất hào phóng.
"Đi, mang ngươi đi tìm niềm vui."
Bên kia Triệu Ngọc Nhi đã chọn xong mấy cái vòng tay phỉ thúy, màu nước vô cùng tốt.
Khi đeo vào cổ tay mỹ nhân thì phát ra tiếng leng keng giòn tan càng làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Chiêu Bình cố ý đi bới móc, mở miệng nói với chủ tiệm:
"Vòng tay Triệu tiểu thư đang đeo kia cũng lấy cho ta một đôi đi."
Bình thường tới nơi này không phải quan gia tiểu thư thì cũng là những gia tộc có quan hệ với hoàng gia, chủ tiệm kia xem như cũng biết Chiêu Bình, lại càng không dám làm trái ý nàng.
"Chiêu Bình quận chúa, vòng tay này... hôm nay chỉ có một đôi, nếu ngài muốn, tiểu nhân bên này còn một nhóm hàng từ Vân Nam tới, bảo đảm màu nước cũng không kém hai cái vòng kia..."
Vừa nói xong, Triệu Ngọc Nhi bên kia trong lòng giống như không thoải mái, giơ tay cởi vòng tay:
"Nếu quận chúa thích, Ngọc Nhi cũng sẽ không đoạt của người."
Chiêu Bình hừ lạnh: "Ta đột nhiên cũng không muốn nữa."
Nàng xoay người lại kéo tay ta.
"Ngoài miệng thì nói không đoạt sở thích của người khác, ai biết sau lưng có mơ ước thứ gì của người khác hay không…"
Ta không nhịn được nhíu mày, lời này của nàng thật quá đáng, đừng nói Triệu Ngọc Nhi, đổi lại tính tình tốt gấp trăm ngàn lần nghe xong cũng không nhịn được.
Triệu Ngọc Nhi bị nói đến khóe mắt phiếm hồng: "Chiêu Bình ngươi khinh người quá đáng!"
Hai người bắt đầu lời qua tiếng lại, ta tiến lên ngăn cản mấy lần, một mặt lo lắng sự tình nháo lớn không thu xếp được, một mặt lo lắng Chiêu Bình sẽ đem Triệu Ngọc Nhi nhổ sạch tóc nàng ta.
Không biết bước nào không đứng vững, cả người ta đột nhiên ngã ra ngoài, trán đập vào góc bàn, sau đó liền không còn ấn tượng gì nữa.
Mở mắt lần nữa, ta liền nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của hoàng huynh, còn Chiêu Bình thì đang bị cô mẫu đè trên mặt đất hung hăng mắng một trận.
Ta giật giật môi, hoàng huynh tiến lên hỏi ta có khát hay không, đại khái là khát quá lâu, cổ họng đau rát:
"Hoàng huynh... Ta muốn đi biên quan..."
Hắn ghét bỏ phì một tiếng, từng chút từng chút đút nước uống cho ta.
Chiêu Bình ngồi xổm một bên cũng không chịu an phận, ở sau lưng mọi người lén lút làm khẩu hình nói với ta:
"Thấy sắc quên bạn."