Chương 7

Lúc mới tỉnh lại đầu ta còn choáng váng, mặc dù như thế, ta vẫn dùng hết khí lực toàn thân liếc mắt xem thường nàng, thiếu chút nữa một hơi không nhịn được mà mắng lại.

Đầu đỡ đau hơn phân nửa, nhưng hoàng huynh thủy chung không nói cho ta biết khi nào ta có thể xuất phát.

Ta cũng không tiện chủ động nhắc lại.

Nhưng bổn công chúa không thể bỏ cuộc dễ dàng như thế được!

Ta đành buộc một dải lụa phía sau đuôi Tiểu Thải Hồng, trên đó viết hai chữ "Biên quan", sau đó mỗi sáng trưa tối đều cưỡi nó đi dạo một vòng trước mặt hoàng huynh.

Chiêu Bình khịt mũi coi thường, còn nói làm như vậy không bằng trực tiếp báo mộng cho hoàng thượng.

Ta: “...”

Nhưng mà như vậy cũng không tốt lắm nha.

Phải tin tưởng khoa học, không ủng hộ mê tín phong kiến nha.

Cứ như vậy trôi qua khoảng một tuần rưỡi, tin tức từ biên quan lục tục truyền đến, tuy rằng không thua, nhưng tình huống cũng không khá hơn chút nào.

Trong lòng ta luôn có loại cảm giác bất an, Chiêu Bình nằm ở trên giường nhỏ ăn hoa quả, chê cười ta lo lắng quá nhiều, rảnh như vậy không bằng đi nhuộm lông thành màu xanh cho Tiểu Thải Hồng.

Nói đến Chiêu Bình, nàng mấy ngày nay một mực ở tẩm điện của ta, ngày đó ta ngất xỉu không ai ngăn cản nàng, nàng quả nhiên nhổ đi hai sợi tóc của đối phương.

Triệu Ngọc Nhi mấy ngày nay cũng đang chờ tìm nàng tính sổ, vì thế nàng cũng chỉ có thể trốn ở chỗ ta.

Nhắc tới cũng kỳ quái, lúc Lục Cẩn ở đây ta cảm thấy hắn rất phiền, lúc đi cũng chỉ là bởi vì đúng trường hợp mà rơi vài giọt nước mắt, nhưng hết lần này tới lần khác sau khi hắn rời đi ta lại bắt đầu hoảng hốt vô cớ.

Có thể là đã lớn tuổi rồi.

Buổi tối ta cùng Chiêu Bình nằm trên một cái giường nghe nàng khoác lác, phía đông truyền đến một chút tiếng vang.

Đây là thư khẩn cấp từ biên quan.

Ngự thư phòng một đêm đèn đuốc sáng trưng, như vậy xem ra càng không phải chuyện tốt.

Lúc rời giường trời còn chưa sáng, bầu trời bên ngoài lại hết sức giống với ngày ta tiễn Lục Cẩn xuất chinh.

Ta mặc vào quần áo long trọng nhất của công chúa, ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi chờ triều sớm kết thúc.

Trước khi đi Chiêu Bình còn chưa tỉnh.

Xuân Đào vào cửa ghé vào tai ta nhỏ giọng nói:

"Nhϊếp Chính Vương gia bị thương, Dương tướng quân làm phản, ở phía sau đâm một đao, trong quân đội loạn thành một đoàn, nhưng trong triều đã không còn tướng quân nào có thể ra trận, hiện tại con trai út của Dương tướng quân đã bị giam ở thiên lao."

Ta gật đầu: "Đi, đến ngự thư phòng."

Xuân Đào đứng ở cửa sửng sốt một chút, ta quay đầu lại nhìn nàng một cái, ý bảo nàng nhanh đuổi theo.

Bởi vì sốt ruột chạy tới ngự thư phòng mà bỏ qua biểu tình trên mặt nàng.

Đó là biểu tình xen lẫn kinh hỉ, khát khao cùng bi thương.

Hẳn là nàng chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy bộ y phục này.