Chương 4

Nhờ phúc của Lục Cẩn, ta trở nên nổi tiếng trong giới quý nữ của kinh thành.

Những quý phu nhân bình thường mắt mọc trên đầu nay lại bắt đầu xoay quanh đua nhau khen con lừa của ta đẹp mà không biết ngượng miệng.

Chính ta cũng cảm thấy thật vi diệu!!!

Nè nè mấy cái người này, các ngươi không thấy mình đang tâng bốc quá mức rồi sao!!!

Nhưng đây cũng không hẳn là chuyện xấu, ta lần nữa trải nghiệm cảm giác thoải mái xưng bá khắp kinh thành.

Mỗi ngày ta đều đúng canh giờ mà cưỡi lừa đi dạo khắp hoàng cung.

Buổi chiều nhàm chán lại cùng Chiêu Bình đi Triệu phủ để thưởng thức tinh thần chán chường của Triệu Ngọc Nhi.

Tóm gọn lại một chữ, tuyệt!!!

Mặc dù luôn nhìn thấy Lục Cẩn ở ngự thư phòng của hoàng huynh, nhưng cũng may hắn không đến nói chuyện với ta.

Chỉ cần Lục Cẩn không nói lời nào thì chính là thiếu niên anh tuấn khí chất hào hoa phong nhã.

Mà tục ngữ đã nói, tú sắc khả san, ngắm người đẹp có thể thay ăn no cơm.

Địch quốc lần trước thảm bại lui binh, nay lại tập hợp binh mã tiến công quy mô lớn đối với biên cảnh.

Lục Cẩn được hạ chỉ lập tức đến biên cảnh phòng thủ.

Trước khi đi hắn hẹn ta ra ngoài.

Lúc ta nhận được tin tức cũng do dự một hồi, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, không tốt lắm.

Nhưng mà… nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng là ta chiếm tiện nghi của hắn, phải không?

Hình như là vậy nhỉ?

Đêm đó, hắn một thân thanh y đứng ở dưới tường đỏ, chuyên chú nhìn chằm chằm ta.

Aaaaa, ta thẹn thùng đến cúi đầu không biết làm sao, đồng đội heo, à không, đồng đội lừa ở bên cạnh còn ân a ân a gặm cỏ nữa chứ!

"Công chúa thật đúng là thích con lừa này nha, đi tới đâu cũng đem nó theo." Một câu nói đơn giản lại bị Lục Cẩn nói đến âm trầm.

Ta ngẩng đầu, cẩn thận sửa lại lời hắn: " Tôn trọng Tiểu Thải Hồng của ta một chút."

Hắn cười cười: "Ta phải đi, phỏng chừng phải rất lâu mới có thể trở về."

Ta: "???"

Có liên quan quái gì đến ta?

Chúng ta không thân đến như thế mà?

Oaaaaa!!

Ta hiểu rồi, dù sao hắn cũng là vì Hứa gia chúng ta mà ra trận để bảo vệ bách tính.

Ta vươn tay tùy tiện nhổ hai cọng lông trên người Tiểu Thải Hồng:

"Cái này cho ngươi, chúc ngươi sớm ngày khải hoàn."

Y cúi đầu nhìn một nắm lông ta bỏ vào lòng bàn tay y, sau đó cẩn thận bỏ chúng vào trong hà bao:

"Có qua có lại, cái này cho ngươi."

Lục Cẩn từ bên hông tháo ra một khối ngọc bội đưa cho ta.

Ta cũng rất ngượng ngùng có được không!

Hắn tặng ta một khối ngọc bội, ta tặng hắn một nắm lông lừa…

Cũng không khác nhau lắm ha?