Chương 3

Thật vất vả mới nhảy xong đoạn cuối rồi trở lại chỗ ngồi, quay đầu lại chính là khuôn mặt mang theo ý cười của Lục Cẩn.

Bổn công chưa thực sự tức giận rồi!

Thật kỳ quái, nguyên soái Thiên Bồng như hắn dạng tiên nữ gì mà chưa từng thấy qua, thế nào lại cứ nhắm vào ta.

Hắn có bệnh à? Đừng lây cho ta nha, bảo bối sợ hãi lắm đó.

Ta nghiêng người không muốn nhìn hắn nữa, nhưng tên nam nhân thối đó lại cứ đến trêu chọc ta?!

Khi hắn ta lần nữa ném một hạt đậu phộng chính xác vào chỗ của ta.

Tiểu tiên nữ không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, ta gọi Xuân Đào tới lấy giấy bút cáo trạng với Hoàng đế:

"Hoàng huynh, Lục Cẩn lãng phí lương thực!"

Yến tiệc kết thúc, ta đi bộ về cung điện, vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ, hôm nay bé lừa của ta còn chưa được đi dạo.

Không hề chú ý tới Lục Cẩn đã theo Hoàng đế cùng đi đến ngự thư phòng.

"Lục Cẩn, ngươi cùng Tư Tư đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói ngươi vừa trở về liền cùng nàng nổi lên tranh chấp?"

"Bệ hạ xin yên tâm, thần chỉ là cảm thấy công chúa rất đáng yêu."

"Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta còn không hiểu ngươi sao? Ngươi khi nào lại để ý tới nữ nhân đến như vậy?"

Hoàng đế nói xong, đưa tờ giấy cho Lục Cẩn, "Ngươi xem ngươi làm nàng tức giận thành cái dạng gì."

Nếu ta ở đó, nhất định ta sẽ nhận ra ngay đó chính là tờ giấy ta truyền cho hoàng đế ở yến tiệc ban nãy.

Người nam nhân kia cúi đầu cười cười.

Còn ta đã về phòng chui vào chăn bắt đầu tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, không biết từ đâu truyền đến tin tức, nói là Lục Cẩn nhất kiến chung tình với ta trong yến tiệc.

???

Nhất kiến chung tình á???!

Đầu năm nay thật sự là nói dối cái gì cũng có người tin.

Thậm chí tỷ muội tốt Chiêu Bình quận chúa của ta còn đặc biệt hẹn ta ra ngoài hỏi chuyện này.

"Người khác nói còn chưa tính, ngươi còn tin?" Ta đâm nát cái bánh ngọt trong dĩa điểm tâm.

Chiêu Bình trêu ghẹo nói: "Như thế nào, ngươi ngại Nhϊếp Chính Vương bộ dạng không đẹp?"

Ta không nói gì, nói về diện mạo của Lục Cẩn, không thể không thừa nhận hắn cũng không kém bao nhiêu, cho dù là so sánh với hoàng huynh ta.

"Hắn và con lừa của ta bát tự không hợp, chúng ta không có khả năng."

Ta tùy tiện tìm một cái cớ qua loa đáp lại nàng.

"Có phải hay không nha... Nhưng Nhϊếp Chính Vương đối với ngươi nhớ mãi không quên, Triệu tướng hai ngày trước thử hắn một chút, muốn gả đại nữ nhi nhà hắn vào vương phủ, Nhϊếp Chính Vương lấy ngươi làm cái cơ, nói vừa lòng ngươi, làm cho Triệu Ngọc Nhi tức giận đến mấy ngày không ăn cơm tối."

Ta nghe Chiêu Bình nói tới chuyện này liền cười đến nổi không đứng thẳng lưng.

Ta ôm bụng cười một hồi rồi nhếch môi trào phúng.

"Cái này cũng quá không xem mặt mũi Triệu Ngọc Nhi ra gì rồi.”