Chương 9

Học kỳ mới bắt đầu.

Ngày đầu tiên báo danh, ngày thứ hai huấn luyện quân sự.

Khóa huấn luyện quân sự kéo dài trong hai tuần, vì trường nằm ở vị trí tương đối tốt nên sẽ có cơ hội thử bắn súng. Đương nhiên, tương đối mà nói, toàn bộ quá trình huấn luyện quân sự sẽ nghiêm khắc hơn trường học bình thường.

Trương bá đem những thứ Cảnh Thục cần đến trường, xác định Mạnh tiểu thư của Mạnh gia sẽ đến vào 2 giờ chiều nay, lại nhìn thời gian.

Hiện tại là 1 rưỡi chiều, vừa lúc hết thời gian nghỉ trưa.

Ông tự mình đi xuống nhà bếp dặn dò một chút, gọi hai phần trà chiều, rồi mới đi ra, sai người đánh thức Cảnh Thục.

Đồng hồ báo thức kêu lên, Cảnh Thục mở mắt.

Sau khi rời giường, cô nhanh chóng rửa mặt, thay bộ quần áo rẻ tiền mà mình đặc biệt mua, đảm bảo mỗi bộ quần áo trên người không đến giá 5 con số.

Cảnh Thục xuống phòng khách, cầm di động, phát hiện Cảnh Khiêm đã gửi cho cô cuộc trò chuyện về việc giả nghèo của huynh đệ nhà mình.

Cô thuận miệng hỏi Trương bá: “Hôm nay công ty có việc?”

Trương bá bố trí đồ ăn lên bàn: “Đúng vậy. Hôm nay thiếu gia ở công ty không đi khai giảng được. Mạnh tiểu thư rất nhanh sẽ đến. Hôm nay Mạnh tiểu thư sẽ cùng cô đến trường.”

Cảnh Thục lên tiếng, đi đến bên bàn ngồi xuống: “Mạnh Khê Sở là người như thế nào? Trương bá đã từng nghe nói qua sao?”

Ông cười nói: “Cũng không quen lắm. Nhưng mà có vẻ cô ấy là người rất đúng giờ. Hiện tại đã tới cửa. Trà chiều cũng đã chuẩn bị xong. Hôm nay chúng ta dùng sớm một chút, sau đó liền đi học.

Cảnh Thục vừa dùng bữa trưa không lâu. Rất may là phần trà chiều cũng không nhiều

Cô hơi mong chờ nhìn về phía cửa, chuẩn bị chào đón người bạn mới của mình.

Khoảnh khắc Mạnh Khê Sở bước vào Cảnh gia, cô ấy lại muốn quay đầu lại và rời đi.

Trước khi đến, cô dã sẵn sàng đối mặt với một tiểu công chúa quanh năm quen sống trong nhung lụa, cái loại nũng nịu một chút ủy khuất cũng không chịu nổi.

Rốt cuộc những nhiệm vụ cô được giao nhiều đến nỗi có thể sánh ngang với việc mà một bảo mẫu cần phải chú ý. Cô thề là mình không hề khoa trương một chút nào. Số lượng mà cô ấy được giao phó lớn đến mức cô còn tưởng rằng mình đang gặp vị tổng thống nào đó. Nội dung đại khái đều là, tận lực thuận theo yêu cầu của Cảnh tiểu thư,muốn cho cuộc sống vườn trường của Cảnh Thục tràn ngập tiếng cười.

Tiếng cười nên được định nghĩa như thế nào? Là tiếng cười của trẻ mẫu giáo? ?

“A.” Mạnh Khê Sở khẽ thở dài một tiếng, đưa tay hất mái tóc dài hơi quăn ra sau đầu.

Cô cố ý chọn một bộ quần áo đăt tiền, hy vọng không bị vị đại tiểu thư này quá mức áp chế.

Sau khi vào cửa, Mạnh Khê Sở được người dẫn đến phòng khách.

Dọc theo đường đi, Mạnh Khê Sở không có liếc mắt một cái, sợ chính mình làm ầm ĩ, giống như Lưu bà ngoại đi vào Đại Quan Viên.

Khi đến phòng khách, trên bàn có một kệ trà chiều kiểu phương Tây, tổng cộng có hai chiếc ghế, một cái có một cô gái mặc váy tua rua hoa tươi mát, chiếc ghế còn lại chỉ là một chiếc cốc, trà nóng, hiển nhiên là dành cho cô ấy.

Nhìn qua ngoài ý muốn không phải một người khó đối phó.

Cô không lập tức ngồi xuống mà đi tới trước bàn, cười chào hỏi người ngồi trước: "Xin chào, tôi là Mạnh Khê Sở."

Cảnh Thục nhìn cô gái hào phóng trước mặt, sau đó mỉm cười: “Ngồi đi. Đây là trà đại hồng bao. Nếu cậu uống không quen thì có thể đổi sang loại khác.”

Cô chỉ như vậy nhìn về phía Mạnh Khê Sở, đánh giá một chút qua trang phục của cô ấy.

Quạt nhỏ hiệu Bulgari, túi Hermès, quần áo tựa hồ là váy ghép áo của Sacai, kiểu dáng rất mới, chắc là mùa xuân hè năm nay mới có, phỏng chừng là mua ngay sau buổi ra mắt.

Ngược lại, Cảnh Thục ăn mặc giản dị hơn.

Cảnh Thục rất hài lòng, rất hài lòng. Điều này cho thấy hôm nay cô đã thành công trong việc giả nghèo, và thành công trong việc trông nghèo hơn so với bạn bè của mình! Trang phục cô đang mặc là của một thương hiệu ít tên tuổi, phụ kiện và túi xách cũng chưa đến chục vạn.

Mạnh Khê Sở vừa ngồi xuống, đang muốn khách khí nói cái gì, liền thấy Cảnh Thục hưng phấn đem điện thoại di động chuyển cho cô.

Cảnh Thục háo hức nói: "Thêm bạn tốt đi, tôi sẽ gửi cho cậu lịch sử trò chuyện mà anh trai tôi vừa đưa."

Mạnh Khê Sở sửng sốt một chút, nhất thời không hiểu đây là thao tác gì, nhưng cô vẫn lấy điện thoại di động ra, thêm Cảnh Thục làm bạn: "Lịch sử trò chuyện gì?"

Cảnh Thục lời ít mà ý nhiều giải thích một chút chính mình tình huống của chính mình: “Liền giả nghèo a.”

Bởi vì câu trả lời quá mức ngắn gọn, trong đầu Mạnh Khê Sở xuất hiện mấy dấu chấm hỏi, có chút hơi mơ hồ.

Cảnh Thục nhanh chóng đưa cuộc trò chuyện quá: “Cậu nhìn xem, tôi làm như thế nào mới ra vẻ nghèo khó được?”

Mạnh Khê Sở: “???”

Có phải sở thích của những người giàu có rất đơn giản và khiêm tốn?

Mạnh Khê Sở nhìn xuống điện thoại của mình và quyết định học kỹ năng "giả vờ nghèo".