Chương 8

Tiêu Dịch Chu tinh thần có chút hoảng hốt, một lần nữa ngửa đầu nhìn căn nhà mà mình đang sinh sống, cảm thấy chính mình hiện tại không cần phải giả nghèo, mà là đã xuống luôn tầng lớp cơ bản của xã hội rồi.

Không. Tầng lớp cơ bản còn có nhiều phòng hơn anh ta

Chẳng lẽ sau này này anh cũng không thể trở thành quản lí trạm rác sao?

Trong nháy mắt, anh bỗng nghi ngờ ông lão bên cạnh đang lừa mình.

“Lão Trần!”Đột nhiên bên cửa sổ thò ra một cái đầu, một người phụ nữ trung niên hô xuống, cười chào hỏi: “Nghe âm thanh phía dưới tôi liền biết ông đang nói chuyên. Con gái chúng ta gần đây mua hàng trên mạng hơi nhiều, đều là thùng carton. Ông khi nào rảnh thì tới lấy?”

Ông cụ cười: “Tôi hiện tại rất rảnh rỗi, bà chờ một chút! Để tôi lái xe ba qua đây!”

Tiêu Dịch Chu nghe cuộc đối thoại này một lần nữa lâm vào trầm mặc

Không phải ông lão đang lừa dối mình. Hai người này cũng không có khả năng để lừa dối anh. Ông lão bên cạnh thật sự là một quản lí trạm rác với bảy căn hộ sao.

Tinh thần Tiêu Dịch Chu bị chấn động.

Anh gật đầu với ông lão, đi về phía thang máy của tòa nhà.

Trong lúc thất thần, anh bỗng cảm thấy, mình sau khi rời khỏi Tiêu gia thì thật sự không là gì cả.

Trong Tiêu gia, lúc này cha Tiêu đang ngồi ngay ngắn trước bàn, giải thích với Phó Thâm Nhiễm, bạn của Tiêu Dịch Chu một số điều.

Phó Thâm Nhiễm đeo một cặp kính gọng mỏng, toàn thân tràn ngập vẻ tri thức. Anh mặc một bộ tây trang màu đen, trong sinh hoạt hằng ngày trước nay đều không có gì đặc biệt. Chỉ khi trong lĩnh vực về pháp luật mà anh ta thích mới có thể biến thành người khác, dùng học thức của chính mình đè bẹp người khác.

Lãnh khốc vô tình, tất cả đều dùng tới luật pháp để nói chuyện.

Anh cùng Tiêu Dịch Chu có thể trở thành bạn thơ ấu, thật sự bởi vì tuổi thơ của Tiêu Dịch Chu quá mức buồn tẻ và không có bạn. Mà cha anh là luật sư trưởng của Tiêu gia, đã đưa anh đến công ty.

Anh ta an tĩnh trầm lặng, bị Tiêu đổng nhìn trúng, liền trở thành bạn của Tiêu Dịch Chu.

Anh ta cũng cho rằng Tiêu Dịch Chu cũng là người thoát li với xã hội.

Thái độ của cha Tiêu rất chân thành: “Tiểu Nhiễm, con cũng biết rằng về sau sẽ là Dịch Chu thừa kế sản nghiệp của nhà họ Tiêu. Vậy cho nên trong khoảng thời gian này sẽ là thời gian để Tiểu Chu nhận thức về thế giới bên ngoài. Nhưng cái này lại quá khó khăn với nó, con có hiểu không?”

Phó Thâm Nhiễm lên tiếng: “Con hiểu.”

“Ta cũng không khóa thẻ của nó. Ta chỉ khuyên mẹ nó là kiềm chế một chút và đừng đi ra ngoài tìm một cách khoa trương. Người bình thường cũng không có nhiều tiền, mỗi tháng tiền lương chỉ khoảng 1 vạn, 5 loại bảo hiểm xã hội, cùng vơi tiền thuê nhà thì một tháng chi tiêu cũng không đến độ rộng rãi.”

Phó Thâm Nhiễm gật đầu.

Này xác thật là.

“Nếu nó cho rằng cuộc sống như vậy là bình thường, vậy thì sau này trong giải quyết mọi việc, quan niệm về tiền bạc của nó sẽ sinh ra chút sai lầm, sau đó liền bó tay bó chân. Làm thế nào để một người chỉ tiêu vài nghìn nhân dân tệ mỗi tháng có thể chỉ huy một hạng mục trăm triệu..” Cha Tiêu đưa ra quan điểm nay một cách thực tế.

Phó Thâm Nhiễm nghe lời này, ý thức được này xác thật là cái vấn đề.

Cha Xiao hơi ngả người về phía sau: “Vậy cho nên, ta sẽ đều đặn gửi vào cái thẻ ngân hàng mà con đưa cho nó mỗi tháng 300 vạn. Tận lực xài hết. Đây là nhiệm vụ của con, nhưng không thể tiết lộ cho nó.”

Phó Thâm Nhiễm: “……???”

Khoan. Cai nhiệm vụ này còn có chỗ nào không thích hợp sao? Một tháng 300 vạn còn có nhận thức xã hội bình thường sao???”

Anh cnf đang muốn nói cái gì thì tiếng mẹ Tiêu từ trên lầu vọng xuống: “Ông đang nói chuyện gì với tiểu Nhiễm vậy? Có phải Chu Chu không quen sống một mình bên ngoài không? Hà tất gì phải khiến nó chịu khổ?”

Cha Tiêu nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngữ khí lập tức trở nên cứng rắn: "Là ta quá mềm lòng,còn bà thì quá cưng chiều nó. Hiện tại nó thành ra như này, chúng ta mới phát hiện ra không đúng! Bà xem có sự tình gì đi!”

Khí thế của cha Tiêu quá mạnh, Phó Thâm Nhiễm lời nói đến bên miệng không dám mở miệng.

"Ông trách tôi? Sao ông không tự trách mình!" Mẹ Tiêu cao giọng, “Nếu không phải vì ông muốn có một đứa con được giáo dục trở nên ưu tú, thì bây giờ nó đến cả bạn bè còn không có sao? Lần trước có tham gia một nhóm, ông thử hỏi tiểu Nhiễm đi, xem Chu Chu có nói chuyện trong đó không?”

Hai vị trưởng bối trong nháy mắt cãi nhau.

Phó Thâm Nhiễm ý đồ an ủi một chút, chuẩn bị đổi cái lời nói mở miệng.

Cha Tiêu cảm xúc dâng cao, thấy Phó Thâm Nhiễm hơi nghiêng người về phía trước chuẩn bị nói chuyện, cao giọng nói: “Được. Tiểu Nhiễm, con có thể trở về. Nếu như ta không cho Dịch Chu một tháng tiêu ba trăm vạn, liền không thấy ta nữa!"

Phó Thâm Nhiễm: “……”

Kẻ có tiền phiền não, thật sự mệt mỏi quá a.