Chương 24

Phục vụ mặc bộ đồng phục đầu bếp màu trắng, môi mỉm cười, đẩy lên xe với tinh thần phục vụ rất nhiệt tình.

Trên tầng đầu tiên của xe đẩy, có ba hàng lọ pha lê trong suốt. Mỗi bình pha lê trên cơ bản đều được đựng một nửa. Hàng phía trước có nhiều loại đường, muối, bột ngọt và các loại gia vị khác, hàng sau có nhiều loại hương liệu khác nhau, bao gồm tiêu, lá nguyệt quế, quế, hồi, v.v.

Trên tầng hai của xe đẩy, có những chai thủy tinh cao, và chất lỏng trong mỗi chai đều có ánh vàng rực rỡ hoặc đen nhánh. Trên chai có nhãn ghi tên các loại như dầu oliu, dầu thực vật, dầu đậu phộng, nước tương đậu nành, nước tương Nhật Bản, v.v.

Có một chồng sách trên tầng ba của xe đẩy.

Mặc dù Tiêu Dịch Chu tạm thời chưa nhìn thấy nội dung trong sách, nhưng anh ý thức được, những thứ viết trong sách sẽ là thứ mà anh không muốn đối mặt.

Đầu bếp lộ ra vẻ tươi cười: “Thiếu gia, đây là những loại gia vị và hương liệu ta tương đối thường dùng. Phía dưới là tài liệu về ẩm thực Trung Quốc của tôi trong lần đầu đến đây. Nếu cậu muốn xuống bếp có thể đọc qua một chút.”

Ánh mắt Tiêu Dịch Chu dừng lại trên xe một lúc, rồi anh nhanh chóng đưa mắt nhìn lại người bạn tốt của mình. Ánh mắt anh phức tạp, phức tạp đến mức cơ hồ không mở miệng, chỉ khiến Phó Thâm Nhiễm bật cười.

Phó Thâm Nhiễm đẩy đẩy mắt kính: “Thế giới máy tính là được tạo thành từ hai con số 1 và 0. Nhưng thế giới của đầu bếp thì ngược lại, biến vạn vật thành một. Điều đầu tiên cần học là phân biệt rõ ràng đường và muối."

Đổi lại là trước kia, Tiêu Dịch Chu sẽ lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, mang theo vẻ tuỳ tiện lười nhác, tỏ vẻ nói: "Đường cùng muối làm sao có thể không phân biệt được?”

Là một người rất sành ăn, anh biết rõ nên cho bao nhiêu đường, bao nhiêu muối mới có thể vừa miệng. Có người thích ăn kiểu Mỹ, có người thích ăn đặc hai đường một sữa.

Nhưng hiện tại không giống nhau.

Đầu bếp nấu ăn cho bọn họ phân chia những thứ này quá tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức người chưa từng có kinh nghiệm nấu ăn hoặc nấu ăn nghiệp dư chắc chắn sẽ không thể sắp xếp ra như vậy.

Trong đầu Tiêu Dịch Chu hiện lại cảnh anh nói sẽ đích thân nấu ăn: Cô gái trong nắng ấm khi nghe nói anh sẽ nấu ăn, lộ ra chút vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên nụ cười lan ra khóe miệng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, đồng ý với lời nói của anh.

Rõ ràng mặc quân phục không hề khác biệt với người khác, đội mũ quân sự bình thường, trên lông mi đều dính một chút mồ hôi quá nóng tiết ra, trên mặt phơi nắng đến phiếm hồng. Trong nụ cười kia là mang theo chờ mong.

Tiêu Dịch Chu giữ thể diện nặng nề nói: "Tôi sẽ học."

Phó Thâm Nhiễm cho đầu bếp một ánh mắt "Làm cho Tiêu Dịch Chu thất bại phải dựa vào ông".

Đầu bếp tiếp nhận ánh mắt, lộ ra một nụ cười “Tôi nhất định sẽ để cho Tiêu thiếu gia học được một hai món ăn tuyệt phẩm nhất”.

Ba bên quyết định thời gian học tập ở nhà hàng, đầu bếp ghi nhớ yêu cầu của Tiêu Dịch Chu rồi đi chuẩn bị các loại đồ đạc, Tiêu Dịch Chu đứng dậy trở về trường: "Tôi đi tham gia huấn luyện quân sự buổi chiều. Gặp lại sau.

Phó Thâm Nhiễm gật đầu: "Được, gặp lại sau."

Phó Thâm Nhiễm nhìn Tiêu Dịch Chu rời đi, khẽ thở dài: Ai, cố chấp như thế, chỉ có thể mua chút đồ đắt tiền trên nguyên liệu nấu ăn. Dù sao có món ăn có đắt tiền thế nào đi nữa, cũng chỉ là làm một món canh không thể thấy được.

……

Tiêu Dịch Chu lái xe hướng trường học đi đến, đem xe đậu ở bãi đỗ xe.

Điều hòa trong xe làm mát hoàn toàn. Anh ngồi vào ghế lái, suy nghĩ một lúc rồi bấm con mẹ nó số điện thoại.

Xe BMW tuy rẻ, nhưng vẫn có thể kết nối điện thoại di động và âm thanh trên xe hơi.

Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, anh còn chưa kịp nói chuyện thì giọng nói quen thuộc đã truyền đến vang lên trong xe: “Chu Chu, con nhớ mẹ sao? Ta đã giúp con mắng ông già kia rồi. Con ở bên ngoài không quen thì có thể về nhà. Không ai có thể ngăn cản con.”

Tiêu Dịch Chu dừng một chút, chậm rãi mở miệng: "Mẹ, con thật sự cảm thấy mấy ngày nay con ra ngoài xã hội có chút xa cách."

Mẹ Tiêu nghe được những lời này, trong lòng có chút vui mừng xen lẫn đau lòng: “Con cảm thấy có thu hoạch liền tốt. Mẹ chính là cảm thấy con không cần thiết phải khổ như vậy. Con ở nhà, đi ra ngoài đi học rồi ở lại bên ngoài có khác gì đâu. Con sẽ học được những gì con nên học."

Tiêu Dịch Chu rũ mí mắt: “Vẫn là không giống nhau.”

Mẹ Tiêu xác thật là vô cùng cưng chiều Tiêu Dịch Chu, cũng may sự cưng chiều của bà cũng có nguyên tắc. Thấy Tiêu Dịch Chu nói sống ở bên ngoài sẽ tốt hơn, bà lập tức liền cổ vũ hai câu: “Vậy con ở bên ngoài học cách sống chung với người khác đi. Phải biết rằng với rất nhiều người mà nói, sống một cuộc sống bình thường nhất cũng là một chuyện rất khó khăn. Có gì con không hiểu cứ hỏi mẹ."

Tiêu Dịch Chu lên tiếng: “Dạ con biết.”

Một lúc nữa là đến giờ tập hợp, Tiêu Dịch Chu nói ra mục đích hỏi thăm mẫu hậu nhà mình: “Mẹ, mẹ có đáp ứng việc gì mà không làm được, sau đó vì để làm được mà học cách làm không?”

Mẹ Tiêu nghe như vậy, trong lúc nhất thời không biết phản ứng gì, hơi có chút mờ mịt: “A! Có ai đáng giá để ta làm như vậy sao?.”

“......” Tiêu Dịch Chu trầm mặc một chút, nêu ví dụ: “Như bố con thì sao?”

Mẹ Tiêu lâm vào trầm tư, một lát sau đột nhiên bừng tỉnh vang lên: “A, lúc chúng ta gặp nhau, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, ta muốn thể hiện một chút tài năng của mình, muốn dệt khăn quàng cổ cho ông ấy.”

Tiêu Dịch Chu:“!”

Mẹ Tiêu đắc ý cười ha ha: “Sau đó mẹ mua một cái khăn quàng cổ hiệu Baobali, cắt cái mác đi, nói là mẹ dệt cho ông ta. Ông ta cực kì thích, còn khen ta nở mũi suốt nửa tháng.”

Tiêu Dịch Chu:“……”

Thì ra đây là tình yêu của mấy kẻ có tiền, tràn ngập tiền bạc và lừa gạt.