Chương 13

Cảnh Thục và Mạnh Khê Sở đi đến chuyên ngành khoa học máy tính.

Nghe ngóng bốn phương nhìn bốn phía, học trưởng học tỷ ngành máy tính nhìn thấy hai cô gái cùng nhau đi qua, hai mắt lập tức sáng lên.Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai cô gái cầm trên tay quần áo huấn luyện quân sự, họ lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Còn tưởng rằng tỷ lệ nam nữ trong chuyên ngành cuối cùng cũng trở lại bình thường, đáng giận.

Một vị đàn anh háo hức bước lên phía trước, cố gắng bắt chuyện: "Học muội có hứng thú với chuyên ngành máy tính của chúng ta không? Nếu có hứng thú, có thể đăng ký chuyển ngành vào năm thứ nhất! Chuyên ngành máy tính của chúng tôi được xếp vào hàng đầu cả nước. "

Tiêu Dịch Chu nghe đến bên này ồn ào, quay đầu nhìn sang.

Tầm mắt Cảnh Thục dừng lại ở trên người Tiêu Dịch Chu, Tiêu Dịch Chu tự nhiên đối mắt với Cảnh Thục.

Anh sững người một lúc, rồi nhận ra: chính là cô gái mua xe BMW mà anh gặp ở cửa hàng 4S.

Cảnh Thục mỉm cười với Tiêu Dịch Chu, sau đó ưu tiên trả lời câu hỏi của vị học trưởng: "Tôi là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, không giỏi máy tính và tôi không định chuyển chuyên ngành."

Sau khi trả lời câu hỏi của học trưởng, cô lại tủm tỉm cười, nói với Tiêu Dịch Chu: "Thật là trùng hợp."

Tiêu Dịch Chu khẽ gật đầu, không nói gì, xoay người tiếp tục quá trình báo danh của chính mình. Đương nhiên, một lòng hai dạ, anh vẫn là nghe người bên cạnh nói.

Có một người chủ động lôi kéo người, mấy vị học trưởng học tỷ khác cũng tiến lên, bắt chuyện: “Chuyên ngành của hai người là gì mà sao lại phát quân phục sớm vậy?”

Mạnh Khê Sở thay Cảnh Thục trả lời: "Chúng ta học ngoại trú."

Các vị học trưởng học tỷ đều kinh ngạc: "A, hai người là người địa phương? Ở nơi nào? Học cấp ba nào?"

Câu hỏi này có thể dễ dàng bại lộ nhiều thứ.

Cảnh Thục suy nghĩ, nhận thấy bên cạnh còn có người sống cạnh trạm rác, lo lắng Mạnh Khê Sở sẽ tiết lộ thân phận của mình, cực kì mơ hồ nói: “Nhà tôi ở trên núi, tương đối hẻo lánh. Tôi học ở một trường cấp ba khá ít học sinh.”

Cô ở một biệt thự trên núi, lên xuống núi đều dựa vào ô tô, đồ ăn cơm hộp kiểu gì cũng không giao lên được. Trường quý tộc cấp ba là một hệ thống giảng dạy trong lớp nhỏ, cả lớp chỉ có hơn chục học sinh, vẫn là một lớp học có sĩ số lớn.

Học trưởng học tỷ đơn thuần cho rằng Cảnh Thục sống ở vùng ngoại thành, trường cấp ba của cô chỉ là một ngôi trường bình thường.

Tay Tiêu Dịch Chu ở nơi báo danh hơi run. Kí xong, anh hơi trầm ngâm nhìn về phía Cảnh Thục.

Đại học Z là đại học tốt nhất tại đây, cho dù có chính sách bảo hộ của địa phương, muốn thi đậu cũng không phải là một việc đơn giản. Gia đình sống ở khe núi, chỉ học ở một trường cấp ba bình thường, cuối cùng còn có thể tiến vào đại học Z, tuyệt đối là một người chăm chỉ hiếu học.

Gia cảnh bần hàn nhưng lại chăm chỉ hiếu học, đây đơn giản là một thiên tài trong số những người nghèo luôn nỗ lực vươn lên.

Thật đáng để học tập.

Tiêu Dịch Chu cảm thấy hai người cùng mua một loại xe, quả thật là duyên phận, hiện tại lại học chung một trường đại học, quả thật chính là duyên phận trong duyên phận.

Anh lấy điện thoại di động ra, mở giao diện quét mã đưa cho Cảnh Thục: “Tiêu Dịch Chu.”

Cảnh Thục không ngờ cơ hội lại đến bất ngờ như vậy.

Cô sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm giao diện quét của điện thoại một lúc, bị Mạnh Khê Sở huých một cái, mới kịp phản ứng lại, vội vàng tìm túi xách trong mớ đồ đạc lộn xộn của mình, cố gắng lấy điện thoại di động ra: “Chờ một chút một chút, chờ một chút!" v.v--"

Một đám người bên cạnh vẻ mặt chế nhạo, ồn ào: "Ồ ~"

Tiêu Dịch Chu tương đối ít tiếp xúc với bạn bè, khi nghe thấy tiếng "Ồ ~" từ người bên cạnh, anh hoàn toàn không hiểu, mê man mờ mịt nhìn người bên cạnh. Biểu cảm trống rỗng, hơi liếc mắt, toàn thân anh sinh ra cảm giác áp bức.

Các vị học trưởng học tỷ toàn thể đều cợt nhả, có người còn nháy mắt với Tiêu Dịch Chu, ý tứ cực kì rõ ràng, lại thấy cái ánh mắt này, tất cả đều vội thu liễm.

Tiêu Dịch Chu không cùng tần số với mấy người kia, hỏi: “Các người cũng thêm cô ấy sao?”

Mấy vị kia vội làm bộ làm tịch, một bên giải thích: “Không có không có, hai người cứ tiếp tục đi.”

Ai da hiện tại mấy học đệ đều khiến cho người ta sợ chết khϊếp.

Tiêu Dịch Chu càng lúc càng mờ mịt: "???"

Cảnh Thục lấy điện thoại di động từ trong túi ra, quét qua di động của Tiêu Dịch Chu, hai bên thêm nhau làm bạn.

Bạn tốt thông qua nháy mắt, hai người ngầm hiểu, đồng thời ở trong lòng thở dài: Hay quá, rốt cục có đối tượng học tập thích hợp.

Hai người cảm thấy mĩ mãn, hài long tỏ vẻ: “Gọi lại sau đi.”

"Được, được, liên lạc sau."

Cảnh Thục và Mạnh Khê Sở cùng nhau rời đi, Tiêu Dịch Chu sau khi thu dọn đồ đạc cũng đi.

Học đệ và học muội đi rồi, còn lại học trưởng và học tỷ một lần nữa sôi nổi thảo luận.

“Mấy hậu bối này cũng quá là có tiền đi. Các cậu có để ý đến phụ kiện trên người bọn học không, tất cả đều là bốn năm chữ số.”

“Chuyên ngành tiếng Anh đều lad bạch phú mỹ, cái này không thành vấn đề a.”