Chương 12

Mạnh Khê Sở cười cười: “Mạnh gia chỉ cần tôi học quản lý là được, thích hay không cũng không thể nói, hơn nữa chuyên ngành tôi yêu thích cũng không có gì đặc biệt, tôi sẽ không mất miếng thịt nào nếu đăng ký."

Cảnh Thục “Ồ” một tiếng, như suy tư gì.

Mạnh Khê Sở đỗ xe, cùng Cảnh Thục xuống xe, đi thẳng đến văn phòng đăng ký. Ngành học của hai người khác nhau nên chỗ báo danh cũng khác nhau.

Các học trưởng và học tỷ đã chờ ở đây từ lâu. Một đám người thấy tân sinh viên lại đây, lập tức nhiệt tình tiếp đãi.

“Tư liệu giao cho tôi là được. Em tên là gì?”

“Em trọ ở trường sao không có hành lý? A, học ngoại trú sao, hôm nay đi lại nhẹ hơn rất nhiều, chỉ cần lấy tài liệu đăng ký và quần áo huấn luyện quân sự."

“Thêm phương thức liên lạc đi, thêm một nhóm ở đây và thông báo sẽ được gửi trực tiếp đến nhóm."

"Lịch học của học kỳ mới ở đây, các khóa học của nửa đầu học kỳ đã cố định, các khóa học của học kỳ tiếp theo sẽ phải gấp rút."

Một đám người nói rất nhiều, đến nỗi đầu Cảnh Thục muốn choáng váng, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Cuối cùng, Cảnh Thục, người đang ôm rất nhiều thứ, chỉ có thể nói: "Bạn tôi vẫn chưa báo danh." Sau đó, cô đưa Mạnh Khê Sở đến một điểm báo danh khác.

Mạnh Khê Sở giúp Cảnh Thục lấy đồ, nhìn chất liệu quân phục huấn luyện: "Oa, chỉ có một bộ quần áo, hai tuần không đổi một bộ sao?"

Cảnh Thục đầu ngốc ngốc, may mắn cô còn có chút bản năng sinh hoạt: "Dùng máy sấy đi."

Mạnh Khê Sở có chút khϊếp sợ nhìn Cảnh Thục: "Chẳng lẽ hai tuần liền có thể mặc một bộ quần áo?"

Cảnh Thục nghe được câu hỏi như vậy, cảm thấy có chút vấn đề, liền kinh ngạc hỏi: "Người nghèo mặc hai tuần một bộ sao?"

Mạnh Khê Sở và Cảnh Thục trố mắt nhìn.

Một sinh viên đi ngang qua, vô tình nghe được cuộc nói chuyện, cười hì hì nói chen vào: “Bây giờ người nghèo sẽ không mặc hai tuần một bộ quần áo. Không chừng hai tuần mua mười bốn bộ quần áo kiểu dáng giống nhau.@”

Sinh viên này nói xong, cười lặng lẽ chạy đi.

Cảnh Thục bừng tỉnh: “A, thì ra là như thế này. Lấy một bộ quần áo làm bản mẫu, dựa theo nó làm 14 bộ giống nhau, có thể đổi mỗi ngày một bộ”

Mạnh Khê Sở: ???

Tại sao cô không nghĩ ra cách này cơ chứ. Không cần phải giặt quần áo, còn có thể chọn chất liệu tốt hơn.

Cảnh Thục tự biên tự diễn, vui vui vẻ vẻ chụp ảnh quần áo gửi cho Trương bá: “Nhờ chú tìm người giúp chúng tôi làm cái này. Có điều thời gian có chút khẩn trương.”

Sau khi ở cùng Cảnh Thục một thời gian, rốt cục Mạnh Khê Sở cũng nhận ra vấn đề- Cảnh Thục bị thiếu đi chút ý thức thông thường mà người bình thường sẽ có.

Nhưng điều này không quan trọng!

Ngay cả khi Cảnh Thục có ý thức, cô cũng sẽ tìm cách may mấy bộ đồng phục quân sự giống hệt nhau, trải qua một kì huấn luyện quân sự vui vẻ thoải mái.

Mạnh Khê Sở cảm thấy rằng cha mẹ cô sẽ không vui.

Cảnh Thục vui sướиɠ gật đầu: “Được, may thêm vài bộ, nếu đổ mồ hôi thì thay một bộ, nếu không sẽ dính vào người rất khó chịu. Giày cũng có thể mua thêm vài đôi. Chúng ta ccũng có thể thêm vài miếng lót giày cho thoải mái. Tôi có biết một nhà sản xuất lót giày thủ công. Cho tôi biết cỡ giày của cậu đi, hôm nay tôi liền đi đặt hàng.”

Cảnh Thục học giọng điệu của anh trai nhà mình, miệng lưỡi phập phồng đáp lại: “Được~”

Học viện Quản lí có không ít thí sinh báo danh.

Mạnh Khê Sở nhanh chóng làm hết các thủ tục, cùng Cảnh Thục rời khỏi điểm báo danh.

Sau khi trải qua việc “May quần áo”, hai người lập tức trở nên thân thiết hơn.

Vừa đi, Cảnh Thục liền phát hiện phía sau cách đó không xa có một bóng người vô cùng quen thuộc.

Cô dừng lại, hoang mang nhìn về hướng đó.

Bóng dáng người kia khẽ quay sang một bên, để lộ nửa khuôn mặt góc cạnh. Đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, cả người phong thái hơi buồn ngủ lười biếng. Sống cạnh bãi rác và mua một chiếc BMW quả thực khiến người ta thực sự khó quên.

Mạnh Khê Sở bên cạnh nhìn qua, tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Cậu có người quen bên ngành Máy tính sao?”

Cảnh Thục “A” một tiếng, ý bảo Mạnh Khê Sở: “Là anh chàng bên kia. Lần trước tôi đã nhìn thấy cậu ấy ở cửa hàng 4S. Thì ra là bạn cùng trường.”

Điểm xét tuyển ngành máy tính tại Đại học Z không hề thấp. Môn học này là một môn học phổ biến, điểm cao hơn chuyên ngành tiếng Anh của Cảnh Thục.

Mạnh Khê Sở nghe Cảnh Thục bổ sung: "Xem ra gia cảnh không tốt lắm, bọn họ ở cạnh bãi rác."

Mạnh Khê Sở bừng tỉnh: a, là nhân viên cửa hàng 4S từ khi trưởng thành, sống cạnh trạm rác, là học sinh giỏi hàng đầu.

Cảnh Thục thu hồi ánh mắt, thở dài: "Thật trùng hợp."

Mạnh Khê Sở tán thành: "Thật trùng hợp."

Mạnh Khê Sở nghĩ nghĩ.

Cô uyển chuyển nhắc nhở: "Nói đến đây, đây không phải là tốt nhất giả bộ nghèo sao? Gia cảnh bình thường, thành tích tốt..."

Cảnh Thục nghiêng đầu nhìn Mạnh Khê Sở, sau đó lại quay đầu nhìn nam sinh phía xa, ánh mắt dần dần sáng lên: "Đúng nha!"

Điều này là rất thông minh!