Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Cái gì? Cậu muốn tôi cho một sinh viên thể thao bơi lội thấy mấy nhúm cơ bụng teo tóp của mình?!]
Tần Thư: [Ý em là, gay và trai thẳng sẽ có phản ứng khác nhau khi nhìn thấy cơ bụng của một anh chàng đẹp trai. Anh có thể nhân cơ hội này để đánh giá xu hướng tính dục của cậu ấy.]
Như vậy cũng được sao?
Lý trí nói với Lữ Nho Luật mạch não của Tần Thư khác với người thường, ý tưởng của cậu ấy phần lớn đều chẳng ra gì, nhưng sau khi nghĩ lại, có vẻ cũng có lý. Giống như trai thẳng và gay có phản ứng khác nhau khi nhìn thấy gái đẹp, có lẽ trai thẳng và gay nhìn thấy cơ bụng người đồng giới cũng sẽ phản ứng khác nhau?
Thử nghiệm là tiêu chí duy nhất để kiểm tra sự thật.
Lữ Nho Luật rửa tay, mặc quần bơi, anh chụp ảnh tự sướиɠ trước gương, rồi gửi cùng lúc cho ba người: Viên Cửu Cửu, tay golf có bạn gái và Đoạn Dã Châu.
Không lâu sau, ba người này lần lượt đáp lại anh.
Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Thấy quần bơi mới của tôi thế nào? [hình ảnh]]
Viên Cửu Cửu: [Tâm trong như nước, nước trong như tâm. Không gió, sóng lặng... Độc Long Thoát, lòng ta không biết gì.]
Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Thấy quần bơi mới của tôi thế nào? [hình ảnh]]
Bạn Golf: [Được rồi, được rồi, biết cậu có cơ bụng rồi, tự dưng khoe cơ bụng làm gì? Tôi cũng có (xem thường)]
Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Thấy quần bơi mới của tôi thế nào? [hình ảnh]]
Một bát cháo rau dại: [Quần bơi của anh đâu, tôi không thấy.]
Bốn chữ “Quần bơi của anh” như ánh đèn vàng khiến Lữ Nho Luật sáng mắt: Thế nào là chuyên nghiệp? Thế này là chuyên nghiệp
Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Đúng rồi đàn em, quê cậu ở đâu?]
Một bát cháo rau dại: [Giang Tô.]
Giang Tô! Nhiều ngôi sao bơi lội nổi tiếng của nước ta đều đến từ hai tỉnh Giang Chiết.
Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Cậu có thể dạy tôi bơi không?]
Một bát cháo rau dại: [OK.]
Tám giờ tối, Lữ Nho Luật đến bể bơi trong nhà của trường như đã hẹn.
Lúc này, buổi tập hàng ngày của đội bơi nam của trường vừa kết thúc, đâu đâu cũng thấy các vận động viên cao lớn mặc quần bơi đi lại quanh bể bơi. Mỗi người đều có cơ bụng với những giọt nước trên cơ bụng. Nhìn vào tình huống này, e rằng dù có niệm thần chú “Tâm tịnh” một trăm lần cũng không thể tịnh tâm được.
Lữ Nho Luật đứng bên bể bơi nhìn quanh một lúc vẫn không tìm thấy Đoạn Dã Châu nên lại hướng sự chú ý về phía bể bơi.
Bể bơi được chia thành chỗ nước sâu và chỗ nước nông. Độ sâu của chỗ nước sâu cao tới hai mét, là độ sâu mà những con vịt trên cạn như Lữ Nho Luật không thể tới. Bể bơi có rất nhiều nam sinh bơi lội, tất cả đều đội mũ bơi đeo kính bảo hộ. Lữ Nho Luật cũng không nhận ra Đoạn Dã Châu là ai.
Đột nhiên, làn bơi gần anh nhất bắn tung tóe nước, một cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, theo sau là bờ vai rộng và vòng eo hình tam giác ngược: “Chào buổi tối, anh Luật.”
Ngay cả trai thẳng cũng phải ngưỡng mộ thân hình như một chiếc móc quần áo biết đi của Đoạn Dã Châu. Có lẽ vì chủ yếu tập luyện trong nhà nên Đoạn Dã Châu không những không có nước da đen mà còn rất trắng, cơ bắp săn chắc mịn màng mà không hề có vẻ đồ sộ, phần thân trên nổi trên mặt nước như nhân ngư dưới biển sâu.
Đoạn Dã Châu đẩy chiếc kính bơi lên tận trán, mái tóc đen được nhét hết vào mũ bơi. Không chỉnh sửa kiểu tóc, đôi mắt càng nhìn sâu hơn, khi nhìn qua có hơi ẩm ướt, thực sự rất đẹp.
Lữ Nho Luật lịch sự mỉm cười, ngồi xổm xuống nói chuyện với Đoạn Dã Châu: "Cậu còn luyện tập không? Nếu không tôi sẽ quay lại sau."
“Không, quá trình huấn luyện kết thúc rồi.” Đoạn Dã Châu đặt tay lên mép hồ, chỉ cần một chút trợ giúp, hắn đã dễ dàng nhảy lên bờ: “Giúp tôi lấy một chiếc khăn tắm, nó ở trên ghế sau lưng anh. Cảm ơn."