Chương 15

Tạ Lan Chi cất điện thoại vào túi nói: "Tạm biệt. Tôi đi trước. Hẹn gặp lại."

Lữ Nho Luật hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Tạ Lan Chi liếc anh một cái, nhẹ giọng nói: “Đi đón 4721 ăn cơm.”

Lữ Nho Luật không nhịn được cười nói: “Đi thong thả, đừng quên ăn xong nhớ đưa 4721 tới, cậu ấy hứa dạy tôi bơi."

Tạ Lan Chi: "Ừ."

“Nhân tiện, anh Lan này.” Lữ Nho Luật hỏi: “Cậu có gọi Tiểu Tần Thư là ‘vợ’ lúc ở riêng không?”

“…” Tạ Lan Chi lạnh lùng nói: “Nếu cậu thật sự rảnh rỗi thì cứ làm Power Point cho nhóm đi.”

Thế giới quá rộng lớn, luôn có một số trường đại học “kỳ lạ” yêu cầu học sinh phải vượt qua bài kiểm tra bơi trước khi tốt nghiệp, trường của họ là một trong số đó. 100 mét dành cho nam, nữ thì 50m, không quy định kiểu bơi, chỉ cần có thể bơi đến cuối thì bơi chó cũng được. Vấn đề là, anh thậm chí không thể bơi chó, ở trong nước không đến năm giây đã ngoi lên gào thét "Đưa cho tôi cái khăn."

Khi còn là sinh viên năm nhất, Tạ Lan Chi từng dạy anh bơi, nhưng chỉ sau một giờ đã bỏ cuộc, còn nói với anh: “Cậu có thể không tốt nghiệp được đâu.” Sau lần đó, dù anh có hèn mọn năn nỉ bao nhiêu lần, Tạ Lan Chi không bao giờ dạy anh nữa.

Bằng cách này, bài kiểm tra bơi lội của anh đã được hoãn lại từ năm thứ nhất đến gần năm cuối rồi, khiến công việc giảng dạy còn dang dở của Tạ Lan Chi được vợ anh ấy - Tần Thư kế thừa.

Lữ Nho Luật trở về ký túc xá, vừa thầm chửi trường học rác rưởi đóng cửa đi, vừa lục lọi trong tủ tìm chiếc quần bơi và mũ bơi đã phủ một tấn bụi, anh vừa ra khỏi cửa, Tần Thư gửi tin nhắn Wechat đến.

Tần Thư: [Anh Luật, 1274 nhờ em truyền lời đến anh, anh có chắc muốn em dạy anh bơi không? Anh quen Đoạn Dã Châu đấy (Sốc)!

Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Không thể gϊếŧ gà bằng dao mổ trâu, tôi không cần Đoạn Dã Châu dạy tôi. Hơn nữa, tôi cũng vừa mới quen Đoạn Dã Châu, không muốn làm phiền người khác.]

Tần Thư: [Nhưng nếu muốn phát triển mối quan hệ trai thẳng lâu dài với cậu ấy thì tốt nhất nên tiếp xúc nhiều hơn. Anh có thể hỏi xem cậu ấy có thời gian không, cậu ấy có đồng ý hay không thì cứ mời cậu ấy đi chơi mấy ngày Tết với chúng ta, em chiêu đãi.

Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Tiền bạc không phải vấn đề]

Tuy Lữ Nho Luật không giống 1274 và 4721, hai người họ đều là phú nhị đại giàu có, nhưng ngôi nhà cũ của ông nội anh ở đường vành đai ba thủ đô đã phá bỏ cách đây vài năm, cha anh là con một, lúc anh lớn ông vui vẻ mua hai căn nhà rộng rãi, bốn phòng ngủ hai phòng khách, mấy năm nay anh đi học ở phía Nam, căn ở thủ đô không có ai ở nên cho thuê. Tiền thuê nhà hàng tháng là chi phí sinh hoạt của anh.

Tần Thư: [Thế vấn đề là gì?]

Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Thành thật mà nói, với thể chất kỳ dị của mình, tôi có linh cảm nếu tôi đến quá gần Đoạn Dã Châu, cậu ta sớm muộn cũng sẽ cong (dở cười dở khóc)]

Tần Thư: [Đừng lo, anh Luật, đã thẳng thì không thể cong, đã cong thì cố mấy cũng không thẳng được, không phải ngày nào anh cũng ở cạnh bọn em sao, anh không cong đó.]

Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Nhưng bây giờ tôi chưa biết cậu ta thẳng hay cong, nếu hỏi trực tiếp thì quá bất lịch sự.]

Tần Thư: [Hỏi xu hướng tính dục thôi mà đã thấy bất lịch sự rồi, vậy mà anh cứ bắt em gọi bạn trai em là 1274!]

Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Sao có thể giống nhau được! Chúng ta đã biết nhau bao lâu rồi, còn tôi biết cậu ta được bao lâu!]

Tần Thư: [Thực ra không khó để đoán giới tính Đoạn Dã Châu, Đoạn Dã Châu đến từ Thành Đô đúng không?

Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Ý cậu là gì, phân biệt vùng miền?]

Tần Thư: [Vậy thì kiếm cớ gửi cho cậu ấy mấy tấm ảnh chụp cơ bụng của anh, xem cậu ấy phản ứng thế nào.]