Lữ Nho Luật thầm nghĩ đúng là dùng tên viết tắt tiếng Anh có thể khiến mọi thứ trông sang chảnh hơn một chút. Sau này phỏng vấn, HR mà hỏi anh về cuộc sống sinh viên, anh có thể tự hào nói rằng mình là người của S.D.P.A.
Mễ Phi đưa huy hiệu cho Đoạn Dã Châu, ra hiệu cho hắn đeo tại chỗ. Trong khi Đoạn Dã Châu đang quan sát thứ đồ nhỏ đó, Lữ Nho Luật dùng cùi chỏ chạm vào Viên Cửu Cửu thì thầm: "Cửu Cửu, từ góc độ nghề nghiệp, cậu nghĩ Đoạn Dã Châu có thẳng không?”
"Học trưởng, anh thật sự muốn có bạn là trai thẳng sao?" Viên Cửu Cửu cười khổ nói: "Anh kỳ thị người đồng tính à?"
"Kỳ cái đầu cậu?" Lữ Nho Luật tự tin nói: "Tôi kết bạn với một hai người bạn trai thẳng, kết quả sau đó thì sao? Lan Thư Ninh Thành thì không nói, cuối cùng tôi cũng gặp được một người mới, vậy mà cũng là đồng tính, sau này tôi còn muốn làm cha đỡ đầu cho con của anh em tôi mà!”
Viên Cửu Cửu liếc nhìn Đoạn Dã Châu, hạ giọng nói: “Vậy dựa vào giác quan thứ sáu của em, em nghĩ Đoạn Dã Châu thẳng.” Trước khi Lữ Nho Luật kịp vui vẻ, Viên Cửu Cửu lại đổi chủ đề: “ Nhưng đừng quên một điều, học trưởng đừng quên, anh, Lữ Nho Luật đi đến đâu cũng có thể khiến người bạn thân nhất của mình từ thẳng thành cong."
Lữ Nho Luật không vui, gay gắt nói: "Không phải tất cả bạn tốt của tôi đều là gay. Tôi có một người bạn thời thơ ấu đã quen hơn mười năm. Từ thời học trung học tôi đã thấy cậu ấy hẹn hò với hai người bạn gái rồi."
Vừa dứt lời, điện thoại của Lữ Nho Luật rung lên, trùng hợp là người bạn kia gửi Wechat tới.
Đồ nhỏ: [Người anh em, anh em tốt nhất của tôi. Có chuyện này, tôi hy vọng cậu sẽ là người đầu tiên biết.]
Đồ nhỏ: [Tôi có bạn trai rồi (ngại ngùng)(ngại ngùng)(ngại ngùng)]
Lữ Nho Luật nhìn chằm chằm vào màn hình, toàn thân run rẩy, tay tê dại.
Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Chắc chắn cậu đang nói đùa, hoặc là đánh cược gì đó thua, đồ khùng, đừng cố lừa dối tôi bằng những kỹ năng tầm thường của mình.]
Đồ nhỏ: [Tôi nghiêm túc đấy! Cậu có muốn tôi gửi cho cậu bức ảnh tôi với bạn trai hôn nhau không?]
Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [KHÔNG——Không! Cút đi, cút đi!
Đồ nhỏ: [(Ảnh)]
Đồ nhỏ: [Cầu chúc phúc]
Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [... ... ... ... ... ]
Ôi, đôi mắt của tôi!
Lữ Nho Luật đắm chìm trong “tin dữ”, người anh em trai thẳng cuối cùng của mình đã phản loạn, anh không thể vượt qua cú sốc này nổi.
Theo một số nghiên cứu phản khoa học, đồng tính luyến ái chiếm khoảng 5% dân số. Nhưng Lữ Nho Luật đã lướt Wechat của mình. Trong số 9 người anh liên lạc gần đây, ngoại trừ cha mẹ và Đoạn Dã Châu, những người còn lại đều là đồng tính nam, chiếm một con số đáng kinh ngạc, 66,67%!
Tại sao? Cái vẹo gì vậy? Chẳng lẽ Viên Cửu Cửu thật sự nói đúng, anh có năng lực đặc biệt bẻ cong bạn bè?
Sau giờ học ngày thứ hai, Lữ Nho Luật và Tạ Lan Chi bước đi trên hành lang nhộn nhịp, mỗi người cầm trên tay cuốn "Nguyên tắc biên dịch."
Thông thường Lữ Nho Luật dành nhiều thời gian chơi với “nhóm thụ” hơn vào cuối tuần, nhưng vào ngày trong tuần, anh lại gần gũi hơn với “nhóm công”, đặc biệt là Tạ Lan Chi, bạn cùng lớp, chương trình học gần như giống nhau, khó mà không gặp nhau được.
“Không biết tình huống này bái thần có tác dụng gì không.” Vẻ mặt Lữ Nho Luật ủ rũ nói: “Cậu biết không, loại thần linh tượng trưng cho trai thẳng ấy, sau khi bái có thể phù hộ cho Đoạn Dã Châu không cong.”
Tạ Lan Chi nhìn xuống điện thoại, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ cậu nên đi bái thần sông trước.”
Lữ Nho Luật giật mình: “Là sao?”
"Kỳ thi bơi sắp tới rồi, nếu như cậu còn muốn tốt nghiệp, cần có thần sông phù hộ cậu khỏi bị chìm xuống đáy sông."
“Thi bơi không thi dưới sông.” Lữ Nho Luật nói: “Theo lời cậu nói, chắc tôi phải bái thần bể bơi - thần hồ!”