Chương 60: Chơi ném cầu tuyết

Hậu quả của việc ầm ĩ vào tối hôm qua chính là ——

Sáng nay không dậy nổi…

Chung Ý chậm rãi mở mắt ra, cảm giác khắp cơ thể đều không ổn, trên người còn khó chịu hơn ngày thường gấp vài lần, trong lòng thầm thề rằng sau này sẽ không bao giờ dám khıêυ khí©h Hải Trường Vũ như vậy nữa.

Chung Ý xoay người nhìn, quả nhiên trên giường chỉ còn lại một mình cậu, cũng không biết Hải Trường Vũ đã chạy đi đâu rồi.

Chung Ý cầm điện thoại lên xem giờ, sau đó đỡ trán, haizzz, lại hơn 10 giờ rồi.

Cậu đứng lên, quét mắt một vòng, quần áo bị ném lung tung xuống sàn tối qua đã được Hải Trường Vũ thu dọn sạch sẽ rồi.

Cậu kéo chăn ra, không cẩn thận lại chạm đến mặt sau, Chung Ý “A” lên một tiếng.

Trong lòng thầm mắng anh một câu, vẻ mặt Chung Ý có chút đau khổ, nhưng rất nhanh đã bị cảnh sắc ngoài cửa sổ hấp dẫn.

Tối hôm qua tuyết rơi thưa thớt suốt đêm, đến sáng hôm nay đã chất thành một lớp tuyết khá dày, khắp nơi đều mênh mông một màu trắng xoá, trên cành cây cũng treo đầy những bông hoa tuyết sáng bóng và lấp lánh ánh bạc, nhìn qua thấy cực kỳ đáng yêu.

Hai mắt Chung Ý đều phát sáng, rất nhiều năm rồi Vân Thành chưa từng có tuyết rơi, bây giờ đột nhiên được nhìn thấy cảnh một vùng trắng xoá như thế này thật sự khiến cậu cực kỳ vui mừng.

Chung Ý gấp không chờ nổi mà rửa mặt, sau đó mở tủ quần áo ra cầm lấy chiếc áo lông vũ, đột nhiên cậu thấy mình có chút trẻ con, muốn được ra bên ngoài chơi tuyết.

Nhưng bàn tay của Chung Ý dừng lại, làm thế thì có phải là quá ngây thơ rồi không, tuy rằng bình thường đi công tác cũng sẽ nhìn thấy tuyết, nhưng mà không thể so sánh được với khung cảnh bây giờ.

“Đi ra ngoài thì mặc nhiều một chút.” Đang lúc Chung Ý vẫn còn do dự thì một bàn tay xuất hiện từ bên cạnh, lấy quần áo ra giúp cậu.

Chung Ý: “!”

Chung Ý có chút vui mừng, quay đầu nhìn Hải Trường Vũ không biết đã xuất hiện từ lúc nào. “Đi ăn cơm trước đã.” Hải Trường Vũ nhìn thoáng qua cậu.

Đêm qua quả thật Chung Ý mệt muốn chết, Hải Trường Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Chung Ý liền biết rằng cậu rất thích tuyết, định chờ lát nữa sẽ dẫn cậu đi xem vài lần.

“Ừm.” Chung Ý đi theo Hải Trường Vũ vào ăn cơm.

“Sáng nay anh đi đâu thế?” Chung Ý nâng chén cháo nóng lên, hỏi Hải Trường Vũ.

“Chạy bộ buổi sáng.” Hải Trường Vũ đẩy mấy món ăn kèm đến trước mặt Chung Ý để cho cậu dễ gắp.

“Lạnh như thế này mà?” Chung Ý kinh ngạc hỏi, trời lạnh như thế này mà còn ra ngoài chạy bộ được sao.

“Hôm nay cũng ổn, mặc dù có tuyết rơi nhưng không quá lạnh.” Hải Trường Vũ nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Chung Ý, trả lời cậu.

“Thật thế à?!” Chung Ý cực kỳ vui sướиɠ, không lạnh thì tốt rồi.

Kết quả một lát sau Chung Ý mặc một chiếc áo lông vũ đứng ở trong trời tuyết bay lung tung loạn xạ, như thế này mà gọi là không lạnh sao?!

Gió thổi qua bên mặt cậu, giống như đang thì thầm vào tai: “Ta muốn ngươi phải chết cóng.”

Gió lớn khiến vành tai lạnh lẽo, Chung Ý ôm chặt chiếc mũ ở trên đầu, làm như vậy có thể giảm bớt một chút cảm giác buốt giá khi gió thổi qua.

Sau khi ấm áp hơn một chút, lúc này Chung Ý mới nhìn thẳng vào bầu trời đầy tuyết mà không có một lớp kính cách trở, mặc dù gió rất lạnh nhưng cũng không quá lớn, hơn nữa hôm nay còn có một chút ánh mặt trời.

Bông tuyết dưới ánh nắng mặt trời trông sáng lấp lánh đến loá mắt, Chung Ý cúi người xuống nắm một ít tuyết lên, bông hoa tuyết bé nhỏ trắng tinh khôi vô cùng đẹp mắt, Chung Ý cũng mặc kệ những ngón tay sắp đông cứng của mình, đầu mày cuối mắt đều tràn đầy ý cười.

Hải Trường Vũ vừa bước ra cửa liền thấy Chung Ý đang dùng những ngón tay trắng nõn của mình chạm vào tuyết, trên mặt còn treo một nụ cười ngây ngốc, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn thấy tuyết vui đến thế sao? Đáng yêu quá.

“Đừng để bị đông lạnh đấy.” Hải Trường Vũ cầm lấy bao tay mà mình chuẩn bị cho Chung Ý, đeo vào cho cậu.

Chung Ý nhìn người đàn ông đang nghiêm túc đeo bao tay cho mình, trong lòng chơt mềm mại, nhìn chằm chằm anh đến ngây người.

“Đang nghĩ gì thế?” Hải Trường Vũ đeo bao tay cho Chung Ý thì nhìn thấy khuôn mặt ngốc ngốc này của câu, vươn tay xoa đầu: “Đi thôi.” Nói xong liền bước đi trước Chung Ý.

Ngắm tuyết xong, hai người bọn họ đi đến hiện trường cầu hôn của Lâm Huyền, lại làm một số công tác chuẩn bị nữa, sáng nay Lâm Huyền đã thúc giục hai người bọn họ rồi nhưng mà lúc ấy Chung Ý vẫn chưa dậy.

Chung Ý định thần lại, vươn tay ra nhìn bao tay mà người đàn ông vừa mang vào cho cậu, tầm mắt chuyển tới bóng người đang bước đi phía trước, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ xấu xa.

Hải Trường Vũ không nghe thấy tiếng bước chân, vừa định quay đầu lại phía sau xem cậu có đang đi cùng không, thì quả phía sau bỗng nhiên truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập.

“Bộp.” Một nắm tuyết nhỏ nện ở trên người anh, tầm mắt chuyển đến bảo bối nhỏ nhà mình đang cong mắt cười ở cách đó không xa, phất tay ra chiều diễu võ dương oai với anh

Hải Trường Vũ: “?”

Chung Ý nhìn thấy Hải Trường Vũ vẫn còn đang ngây người, vội vàng nắm một quả cầu tuyết tiếp tục ném về phía Hải Trường Vũ, đúng lúc đập vào trên vai anh, nổ tung ra thành từng mảnh, có một ít còn bám vào trong cổ khiến Hải Trường Vũ lạnh đến sửng sốt.

Hay lắm, đồ trứng thối này.

Hải Trường Vũ không chút khách khí mà cong eo xuống, nắm lấy một nắm tuyết rơi bắt đầu phản kích.

“Ha ha ha……”

Dưới bầu trời đầy tuyết, hai người đàn ông cao lớn đang chơi trò ném tuyết, anh ném tôi tôi ném anh, trông cực kỳ ấu trĩ.

Trong mắt Hải Trường Vũ mang theo ý cười, nhìn Chung Ý đang cười đùa vui vẻ ở phía trước.

“Được rồi, được rồi, em nhận thua.” Chung Ý khoát khoát tay, tỏ vẻ như mình thật sự không chịu được nữa, vừa mệt vừa lạnh, nhưng cũng rất vui vẻ.

Nghe được lời này, Hải Trường Vũ ném quả cầu tuyết vừa mới nắm ở trong tay xuống đất: “Về phòng thay quần áo ——”

Hải Trường Vũ không ngờ rằng Chung Ý sẽ đánh lén anh, vừa định bảo cậu về phòng thay quần áo rồi đi tìm Lâm Huyền nhưng kết quả Chung Ý lại chạy tới, nhảy lên trên người anh.

Rất tiếc là Hải Trường Vũ tiếp được người nhưng lại không thể đứng vững được, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hải Thị và tổng giám đốc tập đoàn Chung Thị mà bây giờ lại cùng nhau ngã “Rầm” vào trong tuyết.

“Anh không sao chứ?” Chung Ý không ngờ rằng hai người sẽ bị ngã, mình thì không sao nhưng Hải Trường Vũ lại lót cho cậu nên cậu hoảng hốt hỏi.

Tuyết ở chỗ hai người té ngã thì dày hơn chỗ khác một chút nên Hải Trường Vũ cũng không có chuyện gì, chỉ là không lường trước việc hai người sẽ té ngã nên có chút ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Chung Ý đang lo lắng thì vội vỗ vỗ cậu.

“Không sao.” Nói xong thì kéo Chung Ý qua rồi cắn nhẹ lên môi cậu một cái, xem như trừng phạt.

“Chơi đủ chưa?” Hải Trường Vũ dịu dàng xoa đầu Chung Ý.

“Hì hì, đủ rồi.” Chung Ý ngẩng đầu lên, lúc này hai người vẫn còn ở trong tuyết.

Đứng lên từ trong tuyết, trên cơ thể hai người ít nhiều đều hơi ướt, Hải Trường Vũ sợ Chung Ý thấy lạnh nên vội vàng dắt cậu về phòng thay quần áo.

“Được rồi, chúng ta mau đi tìm Lâm Huyền đi, cậu ấy sắp tức điên rồi này.” Chung Ý quơ quơ điện thoại, trên màn hình sáng lên hiển thị tiếng rống giận của Lâm Huyền.

“Ừm.” Hải Trường Vũ nhìn thấy Chung Ý thay đồ lần nữa, cảm giác được ở cổ hơi trống không nên lục lọi một lúc trong tủ quần áo rồi lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu trắng gạo, quấn quanh cổ thật chặt.

Chiếc khăn quàng cổ màu trắng gạo bao quanh chàng trai khiến cho cả người Chung Ý trông mềm mại hơn, mái tóc màu đen cũng xoã xuống, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Hải Trường Vũ khiến trái tim anh như tan chảy ra, không nhịn được mà nâng khuôn mặt nho nhỏ của Chung Ý lên, in một nụ hôn lên môi cậu.

“Chụt.” Chung Ý cười rạng rỡ, ngoan ngoãn nhìn anh. Ánh mắt của Hải Trường Vũ hơi tối lại, đột nhiên có suy nghĩ không muốn ra ngoài nữa.

“Đi thôi.” Chung Ý thấy Hải Trường Vũ như thế thì vội vàng nắm tay, kéo anh ra cửa.