Chương 3: Chuyên Khoa

Sau khi hạ quyết tâm, Chung Ý ở lại trường mấy ngày. Sau khi xử lý một loạt thủ tục xong, chuyện còn lại của Chung Ý là chuẩn bị đi thực tập.

Vì để khi thực tập không lộ ra thân phận, Chung Ý đã chuẩn bị xong hết mọi thứ. Đầu tiên đem quần áo, giày dép của mình đổi thành những loại bình dân. Cũng không đi xe trong nhà, đem toàn bộ xe lái trở về gara, rồi mua cho mình một chiếc xe đạp màu xanh lam.

Đây là đề xuất của mẹ Chung, ban đầu, mẹ Chung kiên quyết phản đối, nhưng sau khi nghe Chung Ý giải thích rõ ràng suy nghĩ của mình cho mẹ xong, bà ấy liền đồng ý với suy nghĩ của con trai, nhưng vẫn rất đau lòng.

“Nếu có người trong công ty ức hϊếp con, con cũng đừng tiếp tục giấu giếm thân phận.”

“Được rồi, mẹ, người không cần phải lo lắng cho con.” Chung Ý ôn nhu mỉm cười với mẹ.

Một ngày trước khi thực tập, ba Chung gọi Chung Ý về nhà, nói là cùng nhau ăn bữa cơm, thuận tiện nói qua một vài chuyện. Chung Ý vừa vào liền nhìn thấy Chung Ninh đang ngồi, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống.

“Bảo mẹ Lâm gắp thức ăn cho.” Ba Chung phân phó nói.

Sau đó quay đầu nhìn Chung Ý, nói:

“Lần thực tập này, Chung Ninh cũng sẽ đến công ty, đến lúc đó hai đứa phải chăm sóc lẫn nhau. Chung Ninh, anh của con muốn bắt đầu từ vị trí thấp, không muốn bại lộ thân phận. Mấy ngày trước con đã đến công ty, cả công ty đều biết con, nhưng mà anh của con không muốn người khác biết thân phận, nên làm gì con biết không?”

“Ba, người yên tâm, con sẽ không tiết lộ.” Chung Ninh không biết Chung Ý muốn làm cái gì, nhưng quan trọng nhất chính kế hoạch của cậu ta sẽ không thay đổi.

Chung Ninh trở về chưa được mấy ngày, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta đã chờ không nổi mà chạy đến công ty.

“Tiểu Ý, để ta nói cho con biết, ta đã nói chuyện với trường học của các con, học kỳ này Tiểu Ninh sẽ chuyển đến.” Chung Ninh đang học ở một trường không tên tuổi, về sau nếu có người phát hiện ra, ba Chung cũng không quan tâm mặt mũi của Chung Ninh, mà chỉ là lo lắng cho thanh danh của bản thân.

Hai mắt Chung Ninh lóe lên, thời điểm thi đại học thành tích của bản thân cũng không phải quá tốt, miễn cưỡng đỗ vào khoa chính quy, của một trường dân lập. Nhưng mà, Chung Ý lại đậu vào trường kinh tế tốt nhất thành phố, và cũng có xếp hàng cao trên toàn thế giới.

Trong lòng Chung Ninh vô cùng không phục, bên trong Kinh đại có cổ phần của ba Chung, lần này có thể chuyển trường thành công, cũng là dựa vào cái này. Mà Chung Ý, lúc trước chắc chắn thi cũng chẳng ra gì, chẳng qua là dựa vào quan hệ để vào mà thôi. Rốt cuộc thì lúc trước trong danh sách tuyển sinh của Kinh đại cũng không có tên Chung Ý. Hơn nữa ba Chung cũng không đề cập đến thành tích của cậu, thường ngày Chung Ý không chủ động làm gì, thành tích học tập nhất định không tốt, ít nhất bản thân vào khoa chính quy bằng thực lực của bản thân.

Lúc này, Chung Ninh ưỡn ngực, mở miệng nói:

“Năm đó trong kỳ thi tuyển sinh đại học, với học lực của anh trai, chỉ có thể học trường trước. Nhưng mà Trường của bọn em lại khác, năm đó khoa chính quy cũng khó mà vào nổi, chuyên khoa càng không cần phải nói.” Nói xong nhìn thoáng qua Chung Ý, ý tứ ám chỉ.

Mẹ Chung nhìn Chung Ninh như vậy, rõ ràng là cậu ta đang ở trong tối nói thành tích của Chung Ý kém, tuy chướng mắt loại diễn xuất lố lăng của cậu ta, nhưng dù sao cũng là con mình, cái gì có thể bỏ qua liền bỏ qua, mở miệng nói:

“Vậy sao? Đáng tiếc, năm đó Chung Ý của chúng ta bởi vì thành tích thi đấu xuất sắc, nên đã được tuyển thẳng, ta cũng không phải lo lắng gì, cho nên cũng không chú ý đến điểm cùng tình hình xét tuyển năm đó, không nghĩ đến khoa chính quy của một trường xếp hạng thấp lại khó vào như thế.”

Phải biết rằng, có thể thông qua thành tích thi đấu được Kinh đại tuyển thẳng, sức nặng của cuộc thi ai cũng có thể hiểu được, người dự thi đều là những người cực kỳ ưu tú, danh ngạch càng không thể dùng tiền tài để mua, trường của Chung Ninh đến tư cách dự thi còn không có.

“Con……” Mặt Chung Ninh nháy mắt đỏ bừng, trên mặt tràn đầy xấu hổ, không nghĩ tới cậu học Chuyên khoa sinh là do được tuyển trước.

Không sao cả, sau này khi vào công ty, chưa biết ai có thể là người cười đến cuối cùng, Chung Ninh an ủi bản thân, gian nan nở một nụ cười khó coi:

“Thật sao? Vậy anh trai nhất định rất ưu tú, con còn phải học hỏi nhiều điều từ anh ấy.”

Hiện tại Chung Ý tự mình chuốc lấy cực khổ, muốn đi lên từ vị trí thấp, vậy thì để cậu cảm nhận một chút chèn ép đi, đến lúc đó bản thân sẽ khiến cậu trở thành tiêu điểm để cậu nếm trải tất cả đau khổ, người khác cũng không phát hiện được.

“Anh tin tưởng em có thể, tuy rằng nền tảng của em không tốt, nhưng chỉ cần em có tâm và có chí, chịu trả giá, nhất định sẽ nhận được hồi báo.” Chung Ý mở miệng nói.

“Chung Ninh, điểm này xác thực con cần phải học tập anh, con nhìn ý chí của anh con, cả nhà chúng ta đều cần học tập.” Ba Chung cười nói.

Chung Ninh âm thầm nghĩ vạch kế hoạch trong lòng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng không nói tiếp chuyện vừa nãy.

Chung Ý lạnh lùng nhìn bộ dạng đạo mạo của Chung Ninh, cười lạnh một tiếng, đi về phía nhà ăn.

Mấy người ở chung một chỗ nhìn như hài hòa, trầm mặc ăn xong một bữa cơm. Chung Ý lấy lý do ngày mai phải đi thực tập, rời đi sớm.

Ngôi nhà này có một đống phòng, trừ mẹ Chung, Chung Ý đối với những người khác đều không có nhiều tình cảm, đặc biệt là khi có một Chung Ninh cậu cực kỳ chán ghét.

Lúc này, điện thoại trong tay vang lên.