Chương 2: Trọng sinh

Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, Chung Ý đột nhiên mở mắt ra. Vẫn nhớ rõ bản thân vì đau buồn quá mức mà ngất xỉu, lúc ấy rõ ràng có người đã nói điều gì đó, nhưng Chung Ý nghĩ mãi vẫn không thể nhớ được.

Đột nhiên, Chung Ý nhìn bàn tay của mình, phát hiện nó không còn trong suốt.

Chung Ý sững sờ, tự lẩm bẩm một mình: "Chuyện gì thế này?" Sau đó vươn tay sờ chăn bông, chẳng lẽ có thể xuyên về quá khứ.

Chung Ý không thể tin được, không khỏi vui mừng rơi lệ, quay đầu nhìn khung cảnh xung quanh, đây không phải là phòng của mình sao?

Vội vàng cầm lấy điện thoại nằm bên cạnh, xem thời gian, là năm 2032, tức là ba năm trước trước khi cậu chết. Lúc này cậu vẫn là sinh viên năm tư cuối cấp đại học, cha cậu cũng vừa mới dẫn Chung Ninh về nhà, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu.

Chung Ý không thể nhịn được cười thành tiếng, nhìn thời gian lúc này, có lẽ ông trời đã rủ lòng thương, cho mình một cơ hội được trọng sinh. Lần này, cậu sẽ trừng trị Chung Ninh thật tốt, sẽ không để cho kẻ ty tiện bỉ ổi ấy đắc chí.

Chung Ý thu dọn đồ đạc rồi đi xuống lầu, thấy mẹ Chung đang ngồi trên ghế sofa, vui vẻ nói chuyện với một người bạn bên cạnh.

"Mẹ."

Thấy gương mặt xinh đẹp của mẹ Chung, Chung Ý nhớ lại cảnh tượng kiếp trước mẹ vì mình mà già đi rất nhiều, thần sắc cũng dần trở nên kém đi, hốc mắt dần đỏ lên.

"Tiểu Ý, con xuống rồi. Mau đến chào dì Dương của con." Mẹ Chung dịu dàng nói.

Dương Tố và bà đã là bạn bè nhiều năm, hai người một người kết hôn với cha Chung, một người kết hôn với cha Hải. Mặc dù hai công ty đôi khi cạnh tranh với nhau vì xung đột dự án, nhưng chỉ là những cuộc tranh giành quy mô nhỏ. Thà nói là nhà đối diện, không bằng nói là kẻ thù.

Sau bao nhiêu năm, hai nhà cũng dần trở nên phát triển, quan hệ giữa hai người cha không tốt lắm, nhưng hai người mẹ lại là bạn tốt nhiều năm, thường xuyên tụ họp bên nhau. Chỉ là mấy năm nay mẹ Hải theo cha mẹ ra nước ngoài, ít khi trở về.

Không, mấy ngày nay mẹ Hải đã quay về, hai người vội vàng hẹn nhau, tụ họp lại cùng nhau uống trà, tâm sự, chia sẻ về những ngày tháng qua.

Chung Ý xuống lầu, ngồi cạnh mẹ, dựa vào gần bà, không nhịn được dán lên người mẹ Chung, ôm lấy tay bà, quay đầu cố nén nước mắt.

"Lớn vậy rồi mà còn làm nũng với mẹ." Mẹ Chung nhìn dáng vẻ đứa con trai dính người như keo, cúi đầu trêu chọc Chung Ý.

"Mau đứng lên, dì Dương của con vẫn còn ở đây, lát nữa sẽ chê cười con." Mẹ Chung vỗ nhẹ vào đầu Chung Ý.

Chung Ý thu lại cảm xúc, nhìn sang người ngồi đối diện. Mẹ Hải khi còn trẻ là một đại mỹ nhân, bây giờ già rồi vẫn còn nét quyến rũ thùy mị, lúc này đang dịu dàng nhìn Chung Ý.

“Chào dì Dương, khiến dì chê cười rồi.” Chung Ý hơi xấu hổ nói.

"Không có, dì lại thấy ghen tị với mẹ con, có đứa bé ngoan ngoãn chịu làm nũng. Đứa con nhà dì, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nghiêm nghị, không được lại quá gần." Dương Tố phàn nàn không hiểu tâm tình của con trai.

Ba người vừa nói vừa cười, cả phòng khách tràn ngập rộn rã tiếng cười. Lúc này, một vị khách không mời mà đến.

"Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vậy?"

Chung Ninh nhìn ba người họ, cậu ta cũng muốn đến xem.

Chung Ý nhìn Chung Ninh, nhìn nụ cười giả vờ ngây thơ của cậu ta, cảm giác buồn nôn trong lòng khó có thể kìm nén.

Nhưng cậu kìm lại, cũng không liếc mắt cậu ta. Bây giờ vẫn còn quá sớm, nhưng sau này, cậu sẽ không thương xót nương tay cậu ta.

Chung Ý nhìn vào mắt cậu ta, sắc mặt dần lạnh đi, ấm áp nói với mẹ Chung:

"Con về trường trước nha mẹ, năm tư đại học hơi bận ạ."

"Đi đi, trên đường chú ý an toàn." Mẹ Chung dặn dò.

Cậu gật đầu biểu thị mình biết, Chung Ý phớt lờ Chung Ninh, trực tiếp vòng qua người cậu ta lấy chìa khóa xe rồi rời đi.

"Anh ta là cái thá gì, dựa vào cái gì mà không coi ai ra gì." Chung Ninh mắng chửi trong lòng, nụ cười trên mặt cũng không kìm được. Miễn cưỡng duy trì một nụ cười, nói với Chung Ý:

"Anh, đi đường cẩn thận."

Nhưng Chung Ý phớt lờ cậu ta, như thể tránh xa một thứ rác rưởi gì đó, nghênh ngang bước đi.

Chung Ninh nghĩ tuy Chung Ý thường không muốn để ý đến cậu ta, nhưng cũng không lạnh lùng đến mức như vậy, xem ra không thể đeo mặt nạ dịu dàng được nữa.

"Aiz, đúng là đạo đức giả."

Sau khi Chung Ý ra ngoài, vừa định đến gara lấy xe, thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi tới, thân hình cao ngất có thể so sánh với người mẫu, cao gần 190, khí chất quanh người cũng lãnh khốc vô tình.

"Hải Trường Vũ, dì Dương đang ở phòng khách."

Nghĩ đến ánh mắt đau khổ của Hải Trường Vũ khi cậu chết, Chung Ý nghĩ chắc người này cũng xem cậu là bạn tốt, vì thế cậu muốn duy trì tình bạn giữa hai người, lên tiếng nhắc nhở.

"Chung thiếu gia đi học? Nhãn hiệu lần này vẫn do tôi chiếm lấy. Cậu phải cố gắng lên."

Cho dù Hải Trường Vũ không dùng giọng điệu bá tổng nói chuyện, khí chất quanh người vẫn luôn lạnh lẽo, nhưng khi gặp Chung Ý, anh lại luôn trêu chọc cậu.

Quả nhiên, Chung Ý nghe thấy lời này, ngày thường ấm áp dịu dàng, lúc này bé mèo cũng phải phát nổ.

"Lần sau, không phải của anh." Nói xong thì xoay người đi vào gara.

Không ngờ cậu không để ý đường, vấp phải cánh cửa, trực tiếp ngã ra ngoài. Ngụ thử ngôn thánh*.

*Lời thánh của thế giới (tiểu thuyết do Zhao Shengyun viết).

“Xong đời, vận may năm nay không được tốt.” Trong lòng vừa nghĩ tới đã thấy xấu hổ, liền đυ.ng phải một chiếc l*иg ngực rộng rãi.

Chung Ý nghe thấy nhịp tim của Hải Trường Vũ, thình thịch, thình thịch, càng lúc càng nhanh.

Chung Ý không cẩn thận bị té, không kịp phản ứng gì, ngơ ngác nép trong l*иg ngực của Hải Trường Vũ, dáng người 181 trong l*иg ngực anh, trông có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn.

“Thật ngại quá.” Chung Ý định thần lại, thoát khỏi l*иg ngực của Hải Trường Vũ.

Hai mắt Hải Trường Vũ tối sầm không rõ, anh muốn ôm thêm một lúc nữa, không sao, tương lai về sau còn dài.

Người trong l*иg ngực đã không còn, đôi tay đang duy trì của Hải Trường Vũ cũng thu lại. Hạ tay xuống nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ và ngón cái, vừa rồi anh vô tình chạm vào eo Chung Ý.

Chung Ý cũng xấu hổ, gương mặt tái nhợt đỏ bừng, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Nói xong lập tức lái xe phóng đi, thật ra là chạy trối chết.

Hải Trường Vũ nhìn người đã đi xa, vừa nghĩ tới dáng vẻ hoạt bát của cậu, khóe miệng khẽ cong lên, tựa hồ có chút vui vẻ.

Nhưng khi nhớ về giấc mơ kỳ lạ đêm qua, sắc mặt anh trở nên u ám.

Anh mơ thấy Chung Ý bị tai nạn khi lái xe, dưới sự quản lý của Chung Ninh, nhà họ Chung sớm sẽ bị sụp đổ, cuối cùng Chung Ninh phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn. Bởi vì nhà họ Chung sụp đổ, sức mạnh của đối thủ cạnh tranh giảm sút, phát triển tốt hơn trước.

Nhưng anh lại không vui mừng nổi, người sôi nổi hoạt bát nhắm hai mắt lại, không thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cậu, chỉ để lại một tấm ảnh đen trắng.

Nghĩ đến đây trái tim Hải Trường Vũ quặn đau, trong giấc mơ, vì Chung Ý qua đời, trái tim anh bỗng dưng trống rỗng, dường như không còn chứa đựng được bất kỳ điều gì khác. Giấc mơ rất đỗi chân thật, cảm giác như tất cả đã từng xảy ra.

Vì vậy hôm nay thừa dịp mẹ đến nhà họ Chung tìm mẹ Chung, Hải Trường Vũ muốn đến đón mẹ, thật ra là muốn gặp Chung Ý một lần.

Nhìn thấy cậu tung tăng nhảy nhót, còn bị mình trêu chọc đến tức giận mặt đỏ tai hồng, cảm nhận được bạn nhỏ ngã vào trong vòng tay mình, cả người mềm mại ấm áp cùng vòng eo thon thả bị siết chặt chỉ bằng một tay, tâm trạng Hải Trường Vũ bỗng dưng được khai sáng.

Chung Ý vẫn ổn, đó chỉ là một giấc mơ.

Sau khi Hải Trường Vũ lễ phép chào hỏi mẹ Chung, ba người ngồi xuống trò chuyện một lúc, thấy trời đã muộn. Sau khi mẹ Hải tạm biệt mẹ Chung, bà ta trở về nhà với Hải Trường Vũ.

Kiếp trước bị tai nạn xe cộ, nhưng Chung Ý vẫn không có bóng ma khi ở trên xe, chỉ thận trọng hơn so với trước kia.

Trở về ngôi nhà gần trường học, Chung Ý bắt đầu sắp xếp lại những chuyện xảy ra, lúc này cậu và Ngô Cường vẫn chưa thân với nhau, Chung Ninh cũng không có gan làm chuyện gì. Cậu phải lên kế hoạch thật tốt, không thể chắp tay tặng người nhà họ Chung nữa.

Trong lòng có vài biện pháp, tắm rửa thoải mái, mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, càng tôn lên vẻ mềm mại của Chung Ý, gương mặt nhỏ nhắn cũng hồng hào. Cầm điện thoại di động ở bên cạnh, nhìn thấy tin nhắn bên trên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Ngô Cường: "Ra ngoài tụ tập không, nhiều bạn học của chúng ta đều đang ở đây."

Chính vì lần tụ tập lần này mà ở kiếp trước Chung Ý và Ngô Cường trở nên thân thiết hơn.

"Không đi."

Chung Ý ném điện thoại sang một bên, không quan tâm đến câu hỏi và lời mời thứ hai của người ở phía bên kia màn hình.

Học kỳ năm tư đại học này cậu muốn đi thực tập. Kiếp trước Chung Ý là nhân viên thực tập của một bộ phận trong công ty của chính mình, tuy xuất phát từ điểm bắt đầu, nhưng mọi người trong công ty ai cũng biết cậu là hoàng tử trong nhà.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, không thể dễ dàng đắc tội tiểu thiếu gia, nhiều chuyện cũng chỉ để cậu xem. Cậu cũng không thực sự biết nhiều về tình huống của công ty. Sau này khi bắt đầu quản lý công ty, rất nhiều người đều mang tâm lý không bằng lòng.

Lần này, Chung Ý định che giấu thân phận, làm một người mới. Hiểu biết kỹ tình hình của công ty, đến lúc nào đó cũng nên thanh lọc một số người nào đó.

Chung Ý liên lạc với thư ký Lâm, anh ta luôn là trợ lý tự hào của cha Chung, anh ta đã đến nhà vài lần, cũng đã gặp Chung Ý, cậu khá quen thuộc với anh ta.

không những thế, kiếp trước, thư ký Lâm siêng năng cần cù, cũng kiên định đi theo Chung Ý, là người mà Chung Ý rất tin tưởng.

Khi còn nhỏ Chung Ý thường ở công ty, cha bận rộn cũng ít khi đưa cậu đi, cũng chính vì việc học mà cậu rất ít khi đến công ty, cho nên rất ít người gặp được vị thiếu gia nhà họ Chung ra sao. Đây cũng là điều kiện thuận lợi để cậu giả làm một người mới vào nghề.

Nói những suy nghĩ của mình với thư ký Lâm, dặn dò anh ta không được tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, thư ký Lâm nói anh ta đã biết, sẽ giúp cậu che giấu thân phận.

Chung Ý cũng gọi cho cha mình để giải thích ý của cậu.

"Con muốn xem xét từ lúc bắt đầu, tìm hiểu kỹ về công ty."

Cha Chung ừ một tiếng, không nói gì. Trong mấy năm qua, ông cảm thấy hơi tội lỗi về việc đối xử với con trai mình, muốn làm gì đó để bù đắp cho con, nhưng đứa trẻ lại không muốn gần gũi với ông.