Chung Ý quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng lại một cái.
"Sao lại thế này?" Chung Ý đè thấp thanh âm, hướng Hải Trường Vũ dò hỏi.
"Công ty hai bên không phải trao đổi thực tập sinh sao? Chung thiếu gia lại ở trong danh sách, cho nên anh đem Chung thiếu gia sắp xếp ở một vị trí phi thường lấy lòng, rất gần bộ phận trung tâm của công ty."
"Cái gì?" Vẫn luôn có một tia dự cảm không tốt.
"Thư ký chủ tịch." Hải Trường Vũ cười khanh khách mở miệng nói.
"?"
"Anh lặp lại lần nữa, chức vị của tôi là cái gì cơ?" Chung Ý không thể tin được, lại mở miệng hỏi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hải Trường Vũ, lộ rõ vẻ thẹn quá hóa giận, cậu sợ Hải Trường Vũ lặp lại một lần nữa, cậu sẽ không màng tác phong xông lên hung hăng cho anh một trận.
"Anh nói chức vị của em là thư ký chủ tịch, thư ký riêng." Hải Trường Vũ tiện tay lấy cầm lấy cây bút, cầm trong tay cảm giác không tồi liền xoay xoay cây bút, còn cẩn thận bổ sung cường điệu chữ "riêng".
Anh chính là thích nhìn bộ dáng tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng của Chung Ý, vẻ mặt như vậy so với thường sinh động hơn, như vậy thì cậu sẽ lộ ra cảm xúc vừa chân thật vừa đáng yêu.
Cho đến khi Hải Trương Vũ dẫn Chung Ý ra ngoài, quẹo vào phòng bên cạnh, khi nhìn đến bố trí bên trong, Chung Ý vẫn chậm chạm chưa thể tiếp nhận được tin tức này.
Vốn Hải Trường Vũ còn muốn sắp xếp Chung Ý làm việc trong phòng mình, nhưng sau lại ngẫm lại, mỗi ngày nhìn thấy Chung Ý, mình làm gì còn tâm tư hoàn thành tốt công việc, hơn nữa, như vậy cũng sẽ chọc Chung Ý nổi nóng.
Vốn đã đủ sinh khí rồi, nếu còn như vậy, tiểu thiếu gia cho dù có tốt tính đến đâu, cũng sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.
"Tốt lắm, làm cho tốt vào, Chung thiếu gia." Hải Trường Vũ vỗ vỗ vai Chung Ý rồi từ bên cạnh cậu đi ra ngoài. Để lại một mình Chung Ý đơn độc lăng lăng nhìn bài trí trong văn phòng.
"! ! ! Con mẹ nó!"
Chung Ý rốt cuộc cũng không nhịn được, cái này gọi là gì. Thời điểm tốt quá đấy nhỉ, ai có thể nghĩ còn có thể để cho người ta lên làm thư ký.
Đối với vị trí thư ký này, Chung Ý rất không vừa lòng, thập phần không vừa lòng, siêu cấp không vừa lòng.
Nhưng là hiện tại đang ăn nhờ ở đậu, bản thân còn đang chờ Chung Ninh lòi đuôi cáo, không thể bởi vì cái hứng thú buồn nôn của Hải Trường Vũ mà nửa đường bỏ cuộc.
Quên đi, không phải là làm thứ ký sao, làm mấy ngày thì có sao đâu.
Chung Ý xây dựng tâm lý cho mình, phần "ân tình" này của Hải Trường Vũ, cậu sớm hay muộn cũng sẽ trả lại thật tốt cho anh.
Làm công việc thư ký cũng không dễ giống như trong tưởng tượng, cũng may Hải Trường Vũ trừ bỏ cậu, bên ngoài vẫn còn mấy thư ký nữa, mỗi người phụ trách một việc khác nhau.
Chuyện liên quan đến cơ mật của công ty, đương nhiên sẽ không để Chung Ý động đến, mà công việc của Chung Ý, liên quan đến những việc hằng ngày, như là rót nước cho Hải Trường Vũ, đưa văn kiện, ngẫu nhiên còn cùng nhau ăn cơm, chính là thư ký riêng.
Thời điểm Chung Ý không ở đó, đưa văn kiện rót nước mấy thứ này là ai thuận tay thì người đó làm, nếu Hải Trường Vũ không vội còn có thể làm giúp. Cho nên đơn giản mà nói, Chung Ý ở chỗ anh, chính là một linh vật.
Đẹp nhưng vô dụng, ngẫu nhiên lại đùa đùa cậu.
"Đây, tổng tài mời uống nước." Chung Ý nện ly nước trên bàn một tiếng loảng xoảng, ngoài cười nhưng trong không cười đối với Hải Trường Vũ nói.
"Để ở kia đi, cám ơn thư ký Chung." Hải Trường Vũ làm sao có thể bị một ly nước dọa đến, không chút để ý trả lời cậu.
"Tôi thấy không bằng anh đi tìm bảo mẫu cho mình đi, so với tôi còn có lợi hơn." Chung Ý không tốt mở miệng.
"Bảo mẫu nào có đẹp như vậy." Bất kể khi nào, Hải Trường Vũ sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc Chung Ý.
"Anh thật sự không biết xấu hổ." Mặt Chung Ý rất trắng, cho nên khi nhiệt khí trên mặt tản ra lập tức cả mặt đều hồng hồng, không biết là xấu hổ hay buồn bực, vành tai trắng tuyết đỏ như máu, tiên diễm loá mắt.
Hải dài vũ nhìn thấy cậu như vậy, trong đầu oanh một tiếng, lúc ấy trong đầu chỉ hiện lên một câu:
"Muốn chọc cậu khóc."