Dây lưng áo ngủ dễ dàng bị anh cởi ra.
Nhìn động tác thành thạo này của anh, khiến người ta nghĩ đây là một tay lão luyện thường xuyên cởi đồ phụ nữ.
May mà cô biết Giang Dữ chưa từng có người phụ nữ nào khác.
Không thì đúng là phải hoài nghi đôi chút.
Trong phòng rõ ràng không lạnh, nhưng Lâm Trĩ Kinh vẫn cảm thấy mát mẻ.
Cô nhịn không được co rúm lại.
Rèm cửa còn chưa kéo lại, ánh trăng chiếu vào.
Lông mi Lâm Trĩ Kinh chớp chớp rất nhanh, giọng nói cũng khàn khàn: “Anh……”
Giang Dữ chậm rãi nói:
“Lần trước không phải em cũng đề nghị như vậy sao?”
Cô đúng là đã đề nghị, nhưng lần trước nói sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Hôm nay chưa chuẩn bị gì cả, khiến người ta trở tay không kịp.
Da lộ ra ngoài, lỗ chân lông có chút run rẩy.
Cô cuối cùng vẫn không nhịn được, nắm lấy bàn tay của Giang Dữ, có chút cầu khẩn nói:
“Anh đợi một chút.”
Giang Dữ hơi khựng lại, sau đó hôn lên trán cô, trấn an nói:
“Có ai từng làm như vậy với em chưa?”
Lâm Trĩ Kinh biết anh đang hỏi ai.
Cô lắc đầu, khẽ trả lời: “Chưa có ai.”
Anh khẽ cười một tiếng, tiếng cười dễ nghe rất động lòng người.
Giây sau.
Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô và cam đoan.
“Cô Lâm.”
“Anh sẽ không làm gì đâu.”
Lâm Trĩ Kinh ngẩn ra, dường như không hiểu lời anh nói là có ý gì.
Sẽ không làm gì……
Vậy bây giờ anh đang làm gì?
Sau đó, Lâm Trĩ Kinh liền cảm nhận được một nụ hôn nhẹ như lông hồng rơi trên má cô.
Cô ngẩn người.
Ngay sau đó, nụ hôn này rơi xuống vành tai cô.
Nụ hôn dịu dàng của Giang Dữ khiến người ta cảm thấy rất mơ hồ.
Tuy rằng ôn nhu đến cực điểm, nhưng động tác của anh không hề dừng lại.
Ánh trăng chiếu rọi, giống như nụ hôn ngọt ngào của người yêu rơi khắp toàn thân.
Giang Dữ đêm nay, dịu dàng triền miên như ánh trăng.
Lâm Trĩ Kinh đã có trải nghiệm mới trong cuộc sống.
Giống như rơi vào đám mây, một giây sau lại bị hung hăng ném xuống.
Sau đó thật lâu, Giang Dữ cầm lấy bàn tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau.
“Cô Lâm, thấy thế nào?” Giọng anh rất khàn.
Lâm Trĩ Kinh nhìn đôi môi mỏng của anh khép mở trước mặt mình, cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, quay đầu không nhìn anh.
Chuyện này không giống như những gì cô tưởng tượng.
Cô vốn tưởng rằng Giang Dữ sẽ……
Nhưng Giang Dữ không để ý đến bản thân, hoàn toàn phục vụ cô, đặt cảm nhận của Lâm Trĩ Kinh lên hàng đầu.
Anh cũng là đang tiến hành từng bước.
Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô:
“Anh chỉ muốn em vui.”
Hơi thở Lâm Trĩ Kinh rất nặng nề: “……”
Sau đó, có lẽ anh cũng không nhịn được, hôn lên tai cô.
“Anh đi tắm.”
“Em ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
Nói xong, anh liền xoay người đi về phía phòng tắm.
Đèn phòng tắm sáng lên.
Lâm Trĩ Kinh nhìn qua bên kia.
Chỉ cảm thấy cả người rã rời, dường như giây tiếp theo liền ngủ thϊếp đi.
Cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra, hai má vẫn đỏ bừng hồi lâu.
Vừa rồi, cô suýt nữa đã hét lên, nhưng rồi lại đè nén lại.
Vẻ ngoài Giang Dữ trông rất điềm tĩnh, nhưng anh……
Rất xấu xa.
Tuy rằng chưa tới bước hoàn toàn hài hòa ấy, cô cũng đã cảm giác được da đầu tê dại.
Lần trước sao cô lại có dám đưa ra đề nghị này thế?
Nửa giờ sau, Giang Dữ bước ra từ phòng tắm, cả người lạnh buốt, có thể nhìn ra vừa rồi anh tắm nước lạnh.
Hơn nữa, anh ở trong phòng tắm rất lâu.
Giang Dữ lên giường, ôm Lâm Trĩ Kinh vào lòng, hỏi: “Ngủ rồi sao?”
“…… Ưʍ.”
“Anh tắm rồi, yên tâm, trên người không bẩn.”
“……”
“Cũng đánh răng rồi.”
“……”
Anh cụp mắt nhìn cô, khóe môi cong lên trêu chọc.
“Đi ngủ sớm đi, chắc hôm nay em mệt lắm rồi.”
Lâm Trĩ Kinh thật sự rất mệt, hơn nữa sáng hôm sau thức dậy suýt nữa còn muộn giờ.
Sáng thức dậy, cô phát hiện Giang Dữ đã rời đi.
Có vẻ hôm nay anh rất bận, khái là bề bộn nhiều việc, đêm qua trở về liền xử lý công việc trên laptop, nên rời đi rất sớm.
Lâm Trĩ Kinh ngồi đó suy nghĩ hồi lâu.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, sau đó tầm mắt liếc sang một bên.
Cái áσ ɭóŧ xám này cô mặc rất lâu rồi, bởi vì khá là thoải mái, nên vẫn không nỡ bỏ đi.
Thật ra ở đây cũng có nhiều kiểu dáng khác, nhưng đêm qua chẳng hiểu sao cô lại mặc cái áo xấu xí này.
Xấu xí nhưng thoải mái.
Nếu biết chuyện xảy ra đêm qua, Lâm Trĩ Kinh chắc chắn sẽ không mặc nó.
Cái áσ ɭóŧ này đêm qua bị cởi bỏ liền ném qua một bên, cũng không biết Giang Dữ có nhìn thấy không nữa.
Lâm Trĩ Kinh nghiến răng, cảm thấy thật sự là quá mất mặt, tức giận ném thẳng vào trong thùng rác.
Cô quyết định thay đổi tính keo kiệt kén chọn trước kia, lần này phải bỏ ra số tiền lớn mua hàng hiệu.
Lần trước Trần Y nói, có lẽ cô không có tình cảm, lần này Lâm Trĩ Kinh vì để chứng minh mình có tình cảm, bỏ ra bốn con số đi mua thương hiệu mà bình thường sẽ không bao giờ đυ.ng tới.
Đợi đến khi đặt xong đơn hàng, cô chuẩn bị xuống tầng.
Dưới tầng vẫn có sẵn bữa sáng.
Trong thời gian này, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, Giang Dữ vẫn luôn chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Từ điểm này, anh thật sự rất thích hợp làm một người chồng tốt.
Cô nhanh chóng ăn bữa sáng, sau đó đi tới trường.
-----
Sáng sớm Giang Dữ đã đến công ty họp.
Ba anh lớn tuổi rồi, ngày càng có nhiều việc của công ty được giao cho anh.
Phùng Vi định đêm nay rủ anh uống rượu, nhưng Giang Dữ có buổi xã giao nên phải từ chối anh ta.
Bữa tối vẫn là trợ lý gọi anh đến văn phòng dùng bữa.
Khi đang ăn cơm, Lâm Trĩ Kinh trả lời tin nhắn của anh.
[Tối nay không về ăn tối?]
Giang Dữ: [Ừ, ăn ở công ty.]
Lâm Trĩ Kinh: [Ăn gì vậy?]
Giang Dữ liền gửi ảnh cho cô.
Lâm Trĩ Kinh: [Trông cũng không tệ lắm.]
Dù sao người này có tiền, coi như ăn tối qua loa thì vẫn là đồ ăn ngon miệng.
Giang Dữ: [Trợ lý đặt. Cậu ăn chưa, không ăn tôi cũng đặt giúp cậu một phần.]
Lâm Trĩ Kinh: [Tôi ăn rồi.]
Giang Dữ: [Đêm nay hẳn là khuya mới về, nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ anh.]
Sau một lúc lâu.
Bên kia trả lời anh: [Được.]
Lâm Trĩ Kinh có chút tâm tính đà điểu.
Giang Dữ tăng ca cũng rất đúng lúc.
Đêm qua mới xảy ra chuyện như vậy, hôm nay gặp mặt đúng là sẽ có chút xấu hổ.
Nhưng với tính cách Giang Dữ, chắc chắn sẽ không xấu hổ.
Người xấu hổ chỉ có cô.
Nếu cô nhìn thấy Giang Dữ, chắc chắn không dám nhìn thẳng.
Nhìn thấy môi anh, cũng sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đây là lần đầu tiên Lâm Trĩ Kinh cảm thấy suy nghĩ của mình xấu xa như vậy.
Tuy Giang Dữ nói không cần chờ anh, nhưng Lâm Trĩ Kinh vẫn muốn chờ thêm một chút.
Nhưng anh trở về quá muộn, Lâm Trĩ Kinh đợi không nổi đến lúc đó, trước khi anh về cô đã ngủ quên mất rồi.
Mấy ngày nay, ngày nào Giang Dữ cũng một, hai giờ sáng mới về.
Mỗi lần về đến nhà, đẩy cửa phòng ngủ đi vào, đều nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh nằm ngủ trên giường.
Cảm giác này không hiểu sao lại an tâm.
Mỗi lần trở về, đều có cô ở đây.
Trong phòng không còn yên tĩnh trống rỗng nữa.
Hơn nữa, căn phòng này bắt đầu tràn ngập dấu vết của cô, cảm giác ấm áp khi có sự hiện diện của phụ nữ, ngay cả đèn ngủ đầu giường cũng bày biện trang trí hình thỏ mà cô thích.
Phong cách đáng yêu này, trước kia chắc chắn không nằm trong phạm vi cân nhắc của Giang Dữ.
Nhưng bây giờ, anh cũng bắt đầu tiếp nhận phong cách này.
Thỉnh thoảng nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ trong lòng mình, Giang Dữ sẽ có chút xao động, nhưng không nỡ đánh thức cô.
Anh cũng sẽ nghĩ đến dáng vẻ đêm hôm đó của cô khi hôn khắp toàn thân cô.
Anh rất nghiêm túc nhìn vẻ mặt của cô, nhìn dáng vẻ động lòng người khẽ cắn môi kia.
Đó là hình ảnh đẹp nhất mà anh từng thấy.
Lướt qua rồi dừng lại, đối với anh thì rõ ràng là không đủ.
Nhưng anh rất kiên nhẫn, tránh dọa sợ cô gái giống như thỏ con trong lòng, anh không ngại để cho cô từ từ cảm nhận.
Sau mấy ngày bận rộn, cuối cùng Giang Dữ đã xử lý xong công việc của công ty.
Nhưng lại thêm một chuyện nữa, tối nay còn phải đến tham dự một bữa tiệc.
Giang Dữ đành phải hủy cuộc hẹn ở nhà hàng, sau đó đi đến bữa tiệc.
Lâm Trĩ Kinh biết tối nay anh phải dự tiệc, nên ăn cơm tối ở bên nhà mẹ Lam Mạn Vân.
Khi cô chuẩn bị về biệt thự, Giang Dữ đúng lúc hỏi cô muốn về nhà chưa.
Lâm Trĩ Kinh trả lời: [Đang định ra về rồi.]
Giang Dữ không yên tâm để cô về nhà một mình, liền bảo tài xế tới đón cô.
Lâm Trĩ Kinh đợi một lúc, tài xế đã dừng xe trước cổng khu dân cư.
Lam Mạn Vân tiễn cô xuống tầng, “Giang Dữ này đối với con rất tốt, ngay cả về nhà cũng để tài xế đến đón con, thời gian này hai con ở với nhau thế nào?”
Lâm Trĩ Kinh: “Vẫn rất tốt.”
Lam Mạn Vân: “Vậy là được.”
Khi lên xe, Lâm Trĩ Kinh vẫy tay tạm biệt Lam Mạn Vân, bảo mẹ lên tầng nghỉ sớm một chút.
Xe khởi động.
Lâm Trĩ Kinh liếc nhìn tài xế phía trước, hỏi: “Tối nay anh còn phải đón Giang tổng của các anh à?”
Tài xế: “Đúng vậy, lát nữa đưa cô về nhà, tôi sẽ đi đón Giang tổng.
Lâm Trĩ Kinh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chúng ta không về nhà, đi thẳng đến chỗ Giang tổng đi.”
Tài xế: “Cô muốn……”
Lâm Trĩ Kinh: “Tôi cũng tiện đường đón anh ấy.”
Tài xế đưa Lâm Trĩ Kinh tới cửa.
Lâm Trĩ Kinh đi vào, phát hiện Giang Dữ gọi điện thoại tới cho.
Thì ra là tài xế sợ xảy ra chuyện, trực tiếp nói tin này cho Giang Dữ biết.
Trong điện thoại, giọng nói của người đàn ông rất dịu dàng: “Sao em lại tới đây?”
Lâm Trĩ Kinh: “Dù sao tối nay cũng không có việc gì làm, bình thường đều là anh đón em, hôm nay em tới đón anh một lần đâu có sao.”
Giang Dữ khẽ cười: “Vậy em chờ anh ở cửa, anh ra đón em, đừng để lạc mất.”
Lâm Trĩ Kinh: “Được.”
Cúp điện thoại chưa được mấy phút, một dáng người cao mà liền xuất hiện ở cửa.
Giang Dữ mặc sơ mi trắng gọn gàng, ống tay áo hơi xắn lên, cụp mắt nhìn cô:
“Tối nay ăn có no không?”
“Ăn no rồi.”
“Còn anh?”
“Chỉ lo uống rượu, thật sự cũng chẳng ăn được bao nhiêu.”
“Vậy lát nữa trên đường về em có thể mời anh một bữa rồi.”
“Được, là em nói đấy, đừng quên.”
“Chắc chắn không quên.”
Giang Dữ khẽ cười tiếp tục nói: “Thật ra anh không định về sớm như vậy, tiệc còn lâu nữa mới kết thúc, em có muốn vào xem chút không?”
Lâm Trĩ Kinh gật đầu, sau đó theo Giang Dữ vào trong.
Bữa tiệc này, thật ra Giang Dữ cũng không muốn đến, nhưng không còn cách nào khác.
Nhà họ Nguyễn là thế giao của nhà họ Giang, bác Nguyễn từ nhỏ đã đối xử không tệ với Giang Dữ, nên ái ngại tình nghĩa, Giang Dữ không thể không đến.
Điều duy nhất anh không muốn, chính là hôm nay có Nguyễn Sơ Hạ ở đây.
Nguyễn Sơ Hạ tính cách kiêu căng, lại thích Giang Dữ, nên trước đó không ít lần tức giận với anh, cảm thấy mắt anh cao hơn đỉnh, ngay cả cô ta cũng không vừa mắt, không biết sau này sẽ cưới người thế nào làm vợ.
Trái tim mong manh như công chúa nhỏ của cô ta khiến Giang Dữ kinh sợ không thôi.
Cho đến khi Nguyễn Sơ Hạ biết Giang Dữ đã kết hôn, trái tim đó mới chết lặng.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Giang Dữ ở bữa tiệc, cô ta phát hiện mình vẫn động tâm với anh.
Khuôn mặt anh và mọi biểu cảm đều hoàn toàn hợp với gu của cô ta.
Thích như vậy mà lại không chiếm được anh, đối với cô ta mà nói, đúng là một chuyện rất thống khổ.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ cô ta muốn, không gì là không có được.
Ngoại trừ Giang Dữ.
Giang Dữ từ nhỏ đã ghét cô ta.
Điều này Nguyễn Sơ Hạ cũng hiểu, nhưng cô ta vẫn không cam lòng.
Biết hôm nay Giang Dữ đến, cô ta còn cố ý ăn mặc xinh đẹp, mặc lễ phục cao cấp đắt tiền, chính là để gây ấn tượng kinh diễm trước mặt anh.
Nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắt Giang Dữ cũng không dừng lại quá nhiều trên người cô ta.
Sau đó, phát hiện không thấy bóng dáng Giang Dữ nữa, Nguyễn Sơ Hạ liền hỏi Phùng Vi: “Giang Dữ đâu?”
Phùng Vi: “Không biết, có phải ra ngoài hút thuốc rồi không?”
Không bao lâu sau, Giang Dữ lại xuất hiện trước mắt bọn họ.
Lúc này đây, bên cạnh anh còn có thêm một người phụ nữ.
Nguyễn Sơ Hạ cầm ly rượu vang trong tay, nhíu mày nói: “Người phụ nữ này là ai?”
Phùng Vi cười: “Vợ cậu ấy.”
Nguyễn Sơ Hạ: “……”
Bàn tay đang cầm ly rượu của cô ta chợt siết chặt.
Nguyễn Sơ Hạ đi tới trước mặt bọn họ, nghiêm túc đánh giá người phụ nữ bên cạnh Giang Dữ.
Vẻ ngoài cũng không tệ, xem ra là mối tình đầu mà rất nhiều đàn ông thích.
Nhưng nhìn váy cô mặc trên người, là loại bình thường, thậm chí không phải là hàng hiệu gì.
Trước đây cô ta chưa từng nghĩ, Giang Dữ sẽ thích người thế này.
Nguyễn Sơ Hạ từ nhỏ đã học lễ nghi, vào lúc này tuyệt đối không thể nhận thua, vì vậy cô ta cong môi cười giả tạo nói: “Vợ của anh?”
“Ừ.” Giang Dữ giới thiệu: “Vợ tôi, Lâm Trĩ Kinh.”
Nói xong, anh giới thiệu ngắn gọn về Nguyễn Sơ Hạ, dường như không muốn ở lại lâu: “Con gái bác Nguyễn, Nguyễn Sơ Hạ.”
Lâm Trĩ Kinh có chút mờ hồ gật đầu, chào hỏi cô ta.
“Chào cô.”
Nguyễn Sơ Hạ cười lịch sự, bàn tay để sau lưng đã nắm chặt từ lâu.
Biểu hiện của cô ta đối với Lâm Trĩ Kinh khá là nhiệt tình, Giang Dữ kéo cô sang một bên khác, để cô không phải nói chuyện nhiều với Nguyễn Sơ Hạ.
Lâm Trĩ Kinh hỏi: “Vì sao vậy?”
Giang Dữ không tiện nói rõ mọi chuyện, chỉ nói: “Nghe anh là được.”
Sau đó bên anh lại có người tới xã giao mời rượu, Giang Dữ không cho Lâm Trĩ Kinh tham dự những chuyện trong tiệc rượu này, dặn cô có thể ăn chút đồ bên bàn ăn.
Lâm Trĩ Kinh nhìn bên kia cứ anh tới tôi đi nói chuyện với nhau, cảm thấy mình thật sự không hợp với những tình huống như vậy.
Trong lúc cô đang ngẩn người, Nguyễn Sơ Hạ đi tới bên cạnh cô, mở miệng nói:
“Cô và Giang Dữ quen nhau chưa lâu nhỉ?”
Lâm Trĩ Kinh nghiêng đầu nhìn cô ta.
“Đúng là không lâu.”
Ánh mắt Nguyễn Sơ Hạ lóe lên một tia lạnh, khóe môi vẫn tươi cười.
“Vậy cô thật là may mắn.”
“Có rất nhiều cô gái muốn lấy Giang Dữ làm chồng, không ngờ cuối cùng anh ấy lại chọn cô.”
Lâm Trĩ Kinh không nói gì.
Nguyễn Sơ Hạ lại thân thiết ôm lấy cánh tay cô: “Bên này bọn họ đều đang uống rượu, thật không thú vị gì, tôi dẫn cô ra ngoài đi dạo nhé.”
“Ra ngoài?”
“Đúng, bên ngoài có bể bơi, cô không thấy có nhiều người chơi ở đó sao, chắc chắn rất thú vị.”
Nói xong, Lâm Trĩ Kinh còn chưa đồng ý, cô ta đã kéo cô ra ngoài.
Bên bể bơi có không ít người, xung quanh còn có vài người mặc bikini đi tới đi lui.
Lâm Trĩ Kinh nhìn bể bơi sóng gợn lăn tăn, bên cạnh còn có thùng đá, cảm thấy mình ở đây cũng không thấy thú vị gì.
Dù sao nơi này cũng không có người cô quen biết.
Cô theo bản năng muốn quay đầu nhìn Giang Dữ trong phòng tiệc.
Nguyễn Sơ Hạ ghé vào tai cô, hỏi: “Ở đây chơi vui chứ?”
Lâm Trĩ Kinh lui lại một bước: “Cô chơi đi, tôi chưa muốn……”
Còn chưa dứt lời, Nguyễn Sơ Hạ giả bộ như trượt chân, ly rượu trong tay rơi xuống, sau đó thuận thế đẩy Lâm Trĩ Kinh một cái.
Bên bể bơi vốn trơn trượt, Lâm Trĩ Kinh bị cô ta đẩy thẳng vào trong bể bơi.
Một người rơi xuống bể bơi, phát ra một tiếng “bùm”, người qua lại cũng không để ý.
Rất nhiều người đều xuống bể bơi chơi, thêm một người nữa xuống thì mọi người cũng không cảm thấy có gì kì thường.
Hơn nữa, ở đây còn có âm nhạc sôi động, tiếng nhạc rất lớn, lấn át cả tiếng nói chuyện của mọi người.
Khi Lâm Trĩ Kinh bị nước vây quanh, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt.
Cô nghĩ tới một bài thơ trước đây mình rất thích.
“Anh không ở đây mà vẫn như quấn lấy em
Như sợi dây thừng siết quanh cổ
Như đại dương mênh mông quanh người rơi xuống nước”
Nhưng sau khi người ấy xuất hiện bên cạnh cô, cô giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Nước biển” giống như một phép thuật giữa họ.
Mà giờ phút này, cô cũng nhìn thấy ánh sáng của mình rồi.