Chương 27: Mặc cho anh xem

Khi Lâm Trĩ Kinh rơi xuống nước chưa được vài giây, một bóng người cũng nhảy xuống.

Nguyễn Sơ Hạ kinh ngạc nhìn sang, sau đó mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Khi Lâm Trĩ Kinh ra ngoài chưa bao lâu, Giang Dữ liền phát hiện cô không ở đó nữa.

Anh nhìn qua cửa sổ thấy Lâm Trĩ Kinh ở bên ngoài bể bơi, liền ra ngoài tìm cô.

Mới vừa đi tới gần đó đã thấy cảnh này.

Khoảnh khắc đó, Giang Dữ nhảy xuống nước không chút do dự.

May mà nước trong bể bơi không sâu lắm, cho dù Lâm Trĩ Kinh không hiểu bản chất của nước, sau khi vùng vẫy vài cái cung chỉ bị sặc chút nước, không đáng ngại.

Cả người Lâm Trĩ Kinh ướt đẫm, tóc cũng rủ xuống bên mặt, khuôn mặt không trang điểm lúc này càng trông đáng thương hơn.

Tình trạng của Giang Dữ cũng không kém cô là bao, sơ mi trắng trên người anh ướt đẫm, dán lên người, nhưng trông không có vẻ gì gọi là rũ rượi, ngược lại trên khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo vẻ tức giận.

Phùng Vi thấy bên ngoài rất náo nhiệt, cũng đi tới.

“Chuyện gì xảy ra đây……”

Lâm Trĩ Kinh hai tay che trước ngực, đề phòng bị hớ hênh.

Giang Dữ đi tới, bảo Phùng Vi cởϊ áσ khoác ra.

Phùng Vi vội vàng đưa áo khoác cho Giang Dữ.

Giang Dữ cầm lấy áo khoác, khoác lên người Lâm Trĩ Kinh.

Hai giọt nước từ cằm nhỏ xuống, cô khẽ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn.”

Giang Dữ nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Sơ Hạ.

Nguyễn Sơ Hạ nhún vai: “Vừa rồi là cô ấy không cẩn thận ngã xuống, không liên quan gì đến em.”

Giang Dữ khẽ nhếch môi, trong mắt lại xuất hiện vài phần tàn nhẫn.

Phùng Vi rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của Giang Dữ.

Anh là người làm ăn, bình thường ngoại trừ lúc tức giận thật sự, rất ít khi thay đổi sắc mặt với người khác.

Hôm nay Nguyễn Sơ Hạ động đến vợ Giang Dữ, anh chắc chắn rất tức giận.

Giang Dữ thấp giọng nói với Lâm Trĩ Kinh: “Ở đây đợi anh một lát.”

Lâm Trĩ Kinh: “… Ừm.”

Bên cạnh có không ít người vây xem, Giang Dữ đi thẳng tới bên cạnh Nguyễn Sơ Hạ, sau đó nắm cổ tay cô ta kéo ra ngoài.

Khi Giang Dữ bước tới, Nguyễn Sơ Hạ cũng không có thay đổi gì nhiều.

Cho đến khi bàn tay Giang Dữ hung hăng tóm lấy cô, Nguyễn Sơ Hạ mới cảm thấy không ổn.

“Giang Dữ, anh làm gì thế? Mau buông em ra.”

Giang Dữ híp mắt, giọng nói nguy hiểm nói:

“Cô nói tôi định làm gì?”

“Báo cảnh sát bắt cô.”

“Anh điên rồi sao?”

“Em không làm gì cả.”

“Vậy à?”

Bước chân Giang Dữ dừng lại: “Bây giờ cô vẫn còn muốn nói dối?”

Nguyễn Sơ Hạ ổn định tinh thần: “Vừa rồi em chỉ vô tình đυ.ng phải cô ấy, nếu anh thật sự tức giận, vậy em xin lỗi anh nhé.”

Cô ta không ngờ Lâm Trĩ Kinh lại quan trọng như vậy trong lòng Giang Dữ.

Bọn họ mới quen nhau chưa bao lâu, Giang Dữ lại vì Lâm Trĩ Kinh mà đối xử với cô ta như vậy.

Nguyễn Sơ Hạ cảm thấy rất khó tin.

“Không bắt cô cũng được.” Giang Dữ buông cô ta ra: “Con người tôi luôn bao che cho người nhà, vừa rồi cho dù cô vô ý hay cố tình, nếu đã em làm như vậy, thì cũng nên có qua có lại.”

“Anh nói lời này có ý gì?”

Môi mỏng của anh khẽ mở, trên người tản ra hơi thở lãnh đạm.

“Bây giờ cô tự nhảy xuống, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Xung quanh có nhiều người xem như vậy, Nguyễn Sơ Hạ lại là người sĩ diện nhất.

Cô ta nhìn về phía bể bơi, chuyện mất mặt này cô ta không làm được.

Nhiều người nhìn như vậy, khoé mắt Nguyễn Sơ Hạ cũng dần dần đỏ lên.

Cô ta cảm thấy Giang Dữ đang làm khó mình.

Hơn nữa, còn rất không nể mặt mình.

Nhìn Giang Dữ như vậy, nếu quả thật chọc giận anh, không biết sẽ có hậu quả thế nào.

Sau đó chuyện này ồn ào quá lớn, bác Nguyễn từ bên trong bước ra.

Sau khi tới đây, đầu tiên là tìm hiểu mọi chuyện, sau đó giận dữ mắng mỏ Nguyễn Sơ Hạ một trận, ông ấy sợ Giang Dữ tức giận, bảo Nguyễn Sơ Hạ mau chóng xin lỗi Giang Dữ.

Giang Dữ lạnh nhạt nói: “Không cần xin lỗi tôi, xin lỗi vợ tôi đi.”

Nguyễn Sơ Hạ đành không cam lòng bước tới trước mặt Lâm Trĩ Kinh.

“Xin lỗi.”

Sau đó, bác Nguyễn liều mạng hứa rằng, hôm khác chắc chắn sẽ để con gái tới nhà xin lỗi, đừng làm tổn hại hòa khí hai nhà, chuyện này mới miễn cưỡng được bỏ qua như vậy.

Cuối cùng, Giang Dữ nặng nề nhìn Nguyễn Sơ Hạ một cái.

“Không có lần sau nữa.”

“Không thì tôi không chắc mình sẽ không ra tay với phụ nữ đâu.”

Mà nhìn dáng vé khóc lóc thút thít của Nguyễn Sơ Hạ, Lâm Trĩ Kinh chỉ cảm thấy khó hiểu.

Cô thậm chí còn cảm thấy người phụ nữ này rất biết diễn.

Khi rơi xuống nước, cô nhìn thấy rất rõ ràng cô ta ngạo nghễ cười.

Nhưng đến lúc này, cô ta lại tỏ vẻ sám hối.

Đông người quá, Lâm Trĩ Kinh cũng không muốn ở lại thêm nữa.

Cô quay đầu nói với Giang Dữ mình không muốn ở đây.

Giang Dữ liền đưa cô rời đi.

Phùng Vi bảo bọn họ mau lên tầng hai lau người, tránh bị cảm lạnh.

Giang Dữ đưa cô lên tầng hai, sau đó đóng cửa lại, tiện tay đưa cho cô một cốc nước.

Trên người Lâm Trĩ Kinh khoác một chiếc khăn tắm trắng, nhận lấy nước ấm anh đưa cho, uống từng ngụm nhỏ.

Giang Dữ cúi đầu nhìn cô ngồi trên ghế, sau đó ngồi xổm xuống, ấm áp hỏi: “Sợ à?”

“…… Vẫn ổn.”

“Em đang gạt anh.”

“Trong lúc đó thật sự rất hoảng.”

“Nhưng sau đó anh đã đến, em không hoảng sợ nữa.”

“Thật ra hôm nay không trách em, là lỗi của anh.” Giang Dữ rũ mi, vẻ mặt có chút tự trách.

Lâm Trĩ Kinh hít mũi: “Có phải cô ấy thích anh không?”

“Sao lại nói như vậy?”

“Chỉ có tình địch mới ghét một người xa lạ như vậy thôi.”

“Nếu như em đoán không lầm, trước đây anh chắc chắn đã khiến người ta rất đau khổ.”

Giang Dữ không ngờ lúc này cô còn có tâm trạng nói đùa, anh khẽ cười một tiếng: “Là do cô ta, không liên quan tới anh, anh vẫn luôn kiên quyết từ chối cô ta.”

“Xem ra nợ đào hoa của anh còn không ít đâu.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Giang Dữ lại lấy một chiếc khăn lông trắng, định lau mái tóc ướt của cô.

Nhưng trong lúc cúi đầu, liền nhìn thấy áo ngực màu lam như ẩn như hiện dưới lớp váy trắng.

Động tác của anh dừng lại, sau đó đưa khăn cho cô, nhẹ nhàng nói: “Em tự lau đi.”

Sau khi Lâm Trĩ Kinh nhận lấy khăn, liền thấy Giang Dữ xoay người đi.

Anh bước đến cửa sổ và châm một điếu thuốc, có vẻ như anh đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Trĩ Kinh vừa lau tóc vừa quay đầu nhìn anh: “Chuyện hôm nay có ảnh hưởng gì đến nhà anh không?”

Giang Dữ dụi tàn thuốc.

“Không ảnh hưởng.”

“Vậy thì tốt rồi, em cũng không muốn vì em mà khiến anh khó xử.”

Dáng vẻ quá hiểu chuyện của cô khiến Giang Dữ cong khóe môi.

“Lúc này mà còn nghĩ cho người khác.”

“Cô Lâm, khi nào em mới ích kỷ một chút đây.”

Lâm Trĩ Kinh im lặng không lên tiếng.

“Không có lợi ích nào quan trọng hơn những gì liên quan đến em.”

“Nếu ngay cả vợ mình anh cũng không bảo vệ được, vậy anh có phải là đàn ông không chứ.”

Chuyện hôm nay nếu nhà họ Nguyễn không chịu xin lỗi, Giang Dữ cũng có cách giày vò bọn họ.

Thật ra, Giang Dữ có thể không làm khó bác Nguyễn, nhưng bên Nguyễn Sơ Hạ, anh sẽ có biện pháp xử lý.

Nguyễn Sơ Hạ kinh doanh một thẩm mỹ viện, trước đó đã có rất nhiều tin tung ra nói rằng bệnh viện này của cô ta chỉnh hỏng người hoặc là có thái độ phục vụ không tốt.

Nhưng bởi vì cô ta có tiền có thế, rất nhiều tin đều bị ép xuống.

Lúc này, Giang Dữ quyết định liên hệ bên truyền thông mà anh quen biết, đem chuyện này tung ra ngoài.

Nói không chừng sau khi bại lộ, việc làm ăn của Nguyễn Sơ Hạ không cần phải tiếp tục nữa.

Đợi hút xong điếu thuốc, Giang Dữ dập tắt tàn thuốc, đi về phía Lâm Trĩ Kinh.

Tóc cô gần như đã khô, cô ngước mắt nhìn Giang Dữ trước mặt.

Mái tóc đen hơi ướt của người đàn ông bị vén ra sau, lộ ra vầng trán trắng sạch sẽ.

Cô bỗng nhiên phát hiện, phòng cách này cũng rất hợp với anh.

Khuôn mặt này, dường như phong cách gì cũng rất hợp.

Tài xế còn đang chờ dưới tầng, Giang Dữ đặt cốc nước sang một bên, sau đó bất đắc dĩ nói: “Đêm nay phải đi ngủ sớm một chút.”

Lâm Trĩ Kinh chợt nghe được lời này cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như có chút không thích hợp.

“Tối nay đi ngủ sớm đi.”

Nếu không xảy ra chuyện này, vậy đêm nay có phải sẽ không đi ngủ sớm không.

Hai má cô đỏ ửng đáng ngờ, dường như có suy nghĩ lệch lạc.

Mà Giang Dữ thấy cô đỏ mặt, lo lắng nhíu mày: “Sao mặt lại đỏ như vậy, có phải bị sốt rồi không?”

Lâm Trĩ Kinh lắc đầu: “Không phải, chỉ là…… nóng quá, chúng ta về nhà thôi.”

Sau khi về nhà, Lâm Trĩ Kinh cởi chiếc váy ướt, thay áo ngủ chuẩn bị đi ngủ.

Giang Dữ mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, gần như lên giường liền ngủ thϊếp đi.

Lúc cô đi qua, đã nhìn thấy người đàn ông nhắm mắt nằm ở bên giường an tĩnh ngủ.

Dáng ngủ của anh dịu dàng ấm áp hơn thường ngày, hàng mi dài rủ xuống, không có chút lực công kích nào, cổ áo ngủ trước ngực mở rộng, lộ ra một chút cảnh sắc.

Trông như nam sắc gây chú ý.

Lâm Trĩ Kinh nhìn qua hai lần, sau đó tắt đèn ngủ, ngủ một giấc thật ngon bên cạnh anh.

Ngủ bên anh lâu rồi, dường như đã quen với cảm giác có thêm một người.

Ngày hôm sau.

Hôm nay là thứ bảy.

Sáng sớm Lâm Trĩ Kinh đã ở trong phòng soạn giáo án.

Hôm nay cô cần viết tay, nhưng phát hiện bút trong phòng đều hết mực, liền đặt mua mấy cây bút mới, và cả đồ ăn bên ngoài giao đến nhà.

Khi cô làm việc trong phòng ngủ, Giang Dữ vẫn luôn ở dưới tầng.

Sau đó, có người gõ cửa, Giang Dữ ra mở cửa, phát hiện là một cái hộp nhỏ.

Anh gửi tin nhắn cho Lâm Trĩ Kinh: “Chuyển phát nhanh của em đến rồi à?”

Lâm Trĩ Kinh còn tưởng rằng bút đến rồi, nói là dụng cụ làm việc của mình giao đến nhà, nhờ Giang Dữ đưa lên cho.

Giang Dữ đáp một tiếng được, sau đó thấy trên hộp này có bụi, anh lại thích sạch sẽ, định mở hộp ra đưa lên cho cô.

Đợi đến khi hộp mở ra, Giang Dữ nhìn thấy thứ bên trong, im lặng vài giây, rồi gửi tin nhắn cho Lâm Trĩ Kinh.

[Em chắc chắn muốn anh đưa lên sao?]

Lâm Trĩ Kinh tự nhiên trả lời:

[Chắc chắn.]

[Em đang cần gấp, anh nhanh lên.]

Giang Dữ đặt điện thoại xuống, sau đó cầm đồ trong hộp đi lên tầng.

Sau khi anh gõ cửa, người bên trong chạy ra mở.

Lâm Trĩ Kinh vừa mở cửa, liền thấy Giang Dữ tựa vào khung cửa nhìn cô.

“Đồ đâu?”

Giây tiếp theo.

Đầu ngón tay người đàn ông đưa ra một bộ đồ lót đan màu đen siêu mỏng, đưa tới trước mặt cô, nhướng mày nói: “Em gấp gáp muốn dùng à?”

Lâm Trĩ Kinh: “……”

Sao cô lại không nghĩ tới là bưu kiện chuyển phát nhanh này chứ.

Ngày hôm đó sau khi hoàn thành đơn hàng, cô đã quên mất chuyện này.

Kết quả, hôm nay……

Lâm Trĩ Kinh nhanh chóng giành lấy từ trong tay anh, sau đó giấu ra sau, “Em…… hiểu lầm, tưởng là văn phòng phẩm tới.”

Giang Dữ đút một tay vào túi, tiếp tục cười như không nhìn cô.

“ Ngượng ngùng gì chứ ?”

“……”

“Mua vì anh à?” Anh cố ý không đứng đắn, trêu chọc cô.

Lông mi Lâm Trĩ Kinh khẽ động, sau đó theo bản năng phản bác.

“Bớt tự luyến đi.”

“Ai mua cái này vì anh chứ, em có yêu cầu ở phương diện này, chưa bao giờ mặc thứ khó coi đó.”

Giang Dữ ý cười càng sâu, sau đó ghé sát vào, nửa khom lưng nhìn cô: “Nếu mua mới, vậy đêm nay mặc cho anh xem đi, nhé?”

Lâm Trĩ Kinh: “……”