Khi cửa mở ra, Dương Khai Thừa lập tức ngẩng đầu lên.
Vốn dĩ trong lòng anh ta đã nghĩ xem gặp Lâm Trĩ Kinh sẽ nói gì trước tiên, nhưng điều khiến anh ta không ngờ, người mở cửa lại là Giang Dữ.
Tóc anh hơi ướt, trên người còn mặc áo choàng tắm đen, dây lưng buộc lỏng lẻo, tùy ý như ở nhà mình.
Trên người người đàn ông toát ra cảm giác ẩm ướt nhẹ nhàng khoan khoái, vừa nhìn liền biết là dáng vẻ vừa tắm xong.
Dương Khai Thừa không nhịn được siết chặt nắm đấm.
Trước đây anh ta chưa bao giờ tùy ý ở trong nhà Lâm Trĩ Kinh như vậy, thậm chí cô cũng chưa bao giờ mời anh ta ở lại qua đêm, bây giờ Giang Dữ lại dám làm càn trong nhà cô như thế.
Dương Khai Thừa sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Giang Dữ một lúc, nghiến răng nói:
“Giang Dữ, tôi mong cậu có thể giải thích cho tôi một chút, hai người không phải là mối quan hệ mà tôi nghĩ chứ?”
Sau khi biết chuyện của Giang Tự và Lâm Hài Kinh, anh giải quyết xong công việc trong tay, lập tức chạy về.
Việc đầu tiên khi trở về, chính là tới tìm Lâm Trĩ Kinh.
Thậm chí, anh ta còn hy vọng Lâm Trĩ Kinh sẽ nói cho anh ta biết, đó chỉ là hiểu lầm.
Giang Dữ: “Lần trước cậu gọi điện thoại tới, tôi còn tưởng mình đã giải thích rất rõ ràng cho cậu rồi.”
Lúc này Lâm Trĩ Kinh đã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.
Cô bước tới cửa, thấy Dương Khai Thừa xuất hiện.
Cô khẽ mím môi, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Dương Khai Thừa hít một hơi thật sâu, duy trì lý trí: “Trĩ Kinh, em đang cố ý trả thù anh đúng không?”
Lâm Trĩ Kinh: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Dương Khai Thừa mỉm cười, trông còn khó coi hơn khóc: “Trước đây anh không nghĩ tính cách của em tùy hứng như vậy, anh biết em ghét anh, nhưng em không thể lấy chuyện của mình ra đùa giỡn với anh. Giang Dữ là anh em tốt mười năm của anh, hơn nữa, cũng không phải người tùy tiện thích tính cách người khác. Đây là chuyện giữa hai chúng ta, em đừng liên lụy đến người khác được không?”
Nghe thấy lời này, Giang Dữ hơi nhướng mày.
Tất nhiên, anh rất không vui khi bị Dương Khai Thừa tự động phân ra thành người ngoài.
Lúc này, người ngoài hẳn là anh ta mới phải.
Giang Dữ: “Dương Khai Thừa, đây là chuyện giữa chúng tôi, người không liên quan là cậu mới đúng. Hơn nữa, hai người đã là quá khứ rồi, cậu cũng đừng quấy rầy cô ấy nữa.”
Khoé mắt Dương Khai Thừa đỏ hoe: “Giang Dữ, con mẹ nó, cậu đừng quá đáng.”
Giang Dữ: “Người quá đáng là cậu.”
Sau một thời gian ngắn giằng co.
Lâm Trĩ Kinh nói: “Dương Khai Thừa, anh về đi, tôi không cần giải thích với anh bất cứ chuyện gì.”
Dương Khai Thừa ra tay muốn chen vào: “Trĩ Kinh, chúng ta nói chuyện đi.”
Giang Dữ trực tiếp đẩy anh ta ra, để anh ta giữ khoảng cách an toàn với Lâm Trĩ Kinh.
“Đừng để tôi nói lại quá nhiều lần.”
Dương Khai Thừa cố ý châm chọc nói: “Như thế nào, yêu đương với bạn gái cũng của anh em, rất vui đúng không?”
Giang Dữ híp mắt lại, sau đó giọng nói âm trầm lạnh lùng thông báo cho anh ta.
“Chúng tôi kết hôn rồi.”
Đồng tử của Dương Khai Thừa chợt co rút lại.
“...... Cái gì?”
Giang Dữ khẽ cười một tiếng: “Mùng bảy tháng sau, nhớ tới uống rượu mừng.”
Dương Khai Thừa quay đầu nhìn Lâm Trĩ Kinh xác nhận, hiển nhiên trong lúc nhất thời anh ta không thể tiếp nhận được sự thật này.
“Đây là thật sao?”
Lâm Trĩ Kinh gật đầu, sau đó dường như muốn Dương Khai Thừa hoàn toàn hết hy vọng, đầu ngón tay cô khẽ siết chặt, kiễng mũi chân lên, hôn nhẹ lên má Giang Dữ.
“Như vậy, anh đã tin được rồi chứ?”
Nụ hôn này thật bất ngờ.
Mềm mại như lông vũ, nhẹ nhàng sượt qua bên má anh.
Giang Dữ có chút bất ngờ cúi xuống nhìn cô.
Một giây sau.
Đuôi mắt anh hơi cong lên, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Có lẽ vì ghét bỏ Dương Khai Thừa quấy nhiễu khung cảnh, Giang Dữ trực tiếp đóng cửa lại.
Không biết Dương Khai Thừa ở phía sau cửa có rời đi không, Giang Dữ cau mày nói: “Mấy ngày nay, em ở bên này không an toàn lắm, cậu ta có thể sẽ đến quấy rối em.”
Lâm Trĩ Kinh: “Chắc không đâu, dựa theo hiểu biết của tôi về anh ta, anh ta không phải là người không có tôn nghiêm.”
Giang Dữ: “Hay là dọn đến chỗ mẹ em đi.”
Lâm Trĩ Kinh gật đầu: “Được.”
Lúc này đã yên tĩnh lại, Lâm Trĩ Kinh mới bắt đầu tự hỏi, nụ hôn vừa rồi có phải quá đường đột không?
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Dữ: “Vừa rồi...... tôi muốn Dương Khai Thừa hết hy vọng mới làm như vậy, có phải có chút mạo phạm rồi không?
Giang Dữ chỉ chỉ một bên má, “Ý em là nơi này?"
Lâm Trĩ Kinh: “Ừ.”
Trong lòng cô có chút lo lắng, sợ Giang Dữ cũng để ý.
Giang Dữ có vẻ rất rộng lượng, trả lời: “Cô Lâm, có phải em quên rồi không, chúng ta đã kết hôn rồi.”
Lâm Trĩ Kinh ngơ ngác nhìn anh.
Khóe môi Giang Dữ cong lên.
“Yên tâm.”
“Tôi không keo kiệt như vậy.”
Có lẽ là để tránh xấu hổ, Lâm Trĩ Kinh bảo anh mau chóng đến dùng bữa.
Lúc hai người ăn cơm, bầu không khí rất hài hòa, nhưng không nói chuyện nhiều lắm.
Giang Dữ mở chai rượu vang mình mang đến, sau đó rót cho Lâm Trĩ Kinh một ly.
“Em uống một chút là được, coi như chúc mừng hôm nay đăng ký kết hôn, đừng uống quá nhiều.”
Lâm Trĩ Kinh nâng ly rượu lên: “Được.”
Cô nếm thử một chút rượu vang mà Giang Dữ mang đến, tuy bình thường cô không uống rượu, nhưng cũng có thể nếm ra mùi vị rượu này rất thơm, giá cả hẳn là không rẻ.
Tửu lượng Giang Dữ tốt hơn cô, uống liền mấy ly.
Hơn nữa, anh rất nể mặt, trong khi ăn không ngừng khen tay nghề của Lâm Trĩ Kinh rất tốt.
Lâm Trĩ Kinh bị anh khen đến ngại: “Tôi biết trình của mình, hơn nữa hôm nay vội vàng mua thức, hẳn là có chỗ không được chu đáo.”
Giang Dữ: “Không đâu, tôicảm nhận được tâm ý của em rồi.”
Lúc này đã gần chín giờ.
Phòng khách yên tĩnh, ánh đèn màu cam sáng ngời.
Hai người ngồi bên bàn ăn, đối mặt nhau.
Cửa sổ đóng không chặt, dường như có một cơn gió nhẹ thổi vào, lay động cây cối và rèm cửa sổ gang đó.
Lâm Trĩ Kinh đang vắt óc tìm chủ đề nói chuyện để tránh làm bầu không khí trợ nên ngại ngùng.
Nhưng nói chuyện nhiều, thì cũng có lúc dừng lại.
Chẳng hạn như lúc này.
Bầu không khí sẽ lắng xuống ở một thời điểm nào đó.
Cô liếʍ môi dưới, vô thức nhìn người đàn ông đối diện.
Không biết có phải do uống rượu vang đỏ không, nhưng cô luôn cảm thấy Giang Dữ nhìn từ góc độ này nhìn có thêm vài phần giống như người chồng.
Anh mặc áo choàng tắm đen, vẻ mặt tự nhiên ngồi đối diện cô dùng bữa uống rượu, bộ dạng thật giống như vừa tan làm về nhà và đang nói chuyện với vợ mình.
Nhưng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, lạnh lùng của anh, lại rất khó liên tưởng đến với bốn từ “giống như người chồng”.
Nhưng điều kỳ diệu chính là, giờ đây anh đã thật sự trở thành chồng cô.
Trong lúc Lâm Trĩ Kinh đang ngẩn người, Giang Dữ đã đứng dậy.
Anh thấy bữa ăn cũng đã xong, chủ động nói: "Vậy tôi rửa bát nhé.”
Lâm Trĩ Kinh: "Được.”
Giang Dữ làm việc rất hiệu quả, không lâu sau đã rửa sạch bát đũa.
Sau khi anh thay đồ xong, Lâm Trĩ Kinh đứng đó nhìn anh.
Cho đến khi Giang Dữ chuẩn bị rời đi, cô vẫn không nói một lời mời anh ở lại.
Trong trường hợp này, rất kỳ lạ.
Cô thật sự là không nói nên lời.
Giang Dữ chỉnh lại cúc áo trên cổ: "Mấy ngày nay tôi sẽ thường xuyên qua đây, đảm bảo an toàn cho em.”
Lâm Trĩ Kinh: "Phiền anh rồi.”
Giang Dữ quay đầu nhìn cô một cái, sau đó khóe môi chậm rãi nở nụ cười.
“Không phiền.”
-----
Sau khi biết Giang Dữ và Lâm Trix Kinh đã đăng ký kết hôn, ánh mắt Trần Y nhìn Lâm Trĩ Kinh chỉ có hai từ "bội phục".
Trần Y: “Xem ra trước đây tớ đánh giá thấp cậu rồi, không ngờ cậu lại là người có hiệu suất cao như vậy.”
Lâm Trĩ Kinh: "Được rồi, cậu đừng trêu tớ nữa, tớ cũng cảm thấy chuyện xảy ra rất kỳ ảo.”
Trần Y: "Hoa trong nhà cũng là Giang Dữ tặng?”
Lâm Trĩ Kinh: "Ừ......”
Hai ngày trước cô vẫn còn ở nhà Lam Mạn Vân, Giang Dữ thỉnh thoảng sẽ tới đây xem Dương Khai Thừa có quấy rầy cô không.
Nhưng sau đó vì để tiện đi làm, Lâm Trĩ Kinh đã về lại chỗ của mình, khi Giang Dữ đến xem cô có an toàn không cũng tiện thể đưa đến cho cô một món quà.
Một bó hoa thật lớn, còn có một hộp nhung màu đen đặt bên trong.
Khi mở hộp ra, có thể nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh cỡ bằng quả trứng bồ câu.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đã cảm thấy quá quý giá, hỏi chiếc nhẫn này có phải là rất đắt không.
Giang Dữ: "Không đắt lắm, nằm trong khả năng chi trả của tôi, điều này em có thể yên tâm.”
Anh nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của Lâm Trĩ Kinh, cười nói: "Tôi chỉ không muốn cô Lâm chịu thiệt thòi, ban đầu không có nghi lễ đã khiến tôi cảm thấy có lỗi, nên chiếc nhẫn kim cương nhất định phải cho cô, không biết cô có thích kiểu dáng này không?”
Lâm Trĩ Kinh cẩn thận nhìn chiếc nhẫn kim cương này, thiết kế tinh xảo, đẹp mắt, khó có thể không thích.
Lâm Trĩ Kinh: "Rất đẹp, cảm ơn anh.”
Ánh mắt Giang Dữ dịu dàng nhìn cô: "Thích là được rồi.”
Nhưng lúc Lâm Trĩ Kinh nhận chiếc nhẫn kim cương, cô cũng cất nó đi rất cẩn thận vì sợ làm mất.
Giang Dữ nhìn hành động của cô, long mi rũ xuống, rồi nói với giọng tự nhiên: “Hẹn gặp lại vào mùng 7.”
“Được.”
Chớp mắt đã là mùng 7.
Hôm nay, Trần Y đặc biệt mời thợ trang điểm đến nhà trang điểm cho Lâm Trĩ Kinh.
Dù không có nghi lễ, nhưng tiệc rượu mừng hôm nay cũng là dịp lớn để hai gia đình gặp mặt nhau, đương nhiên phải ăn diện xinh đẹp.
Lâm Trĩ Kinh mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, mái tóc đen buông xõa bên hông, chất liệu vải tốt tôn lên đường cong hấp dẫn của cô, nghe nói hình thêu trên sườn xám là do chính tay thợ thêu thêu nên, hoa văn tinh xảo phức tạp, khí chất trang nhã cao quý kết hợp với khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Bộ sườn xám này là mẹ của Giang Dữ tặng cho cô, bà ấy nói rằng đã nhờ người đặt làm quà cho cô, coi như là chút tâm ý với cô con dâu mới.
Lúc này, Trần Y nâng cằm ngắm nhìn thwoj trang điểm đang trang điểm cho Lâm Trĩ Kinh, ánh mắt chuyển qua chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu trên ngón áp út của cô: “Giang Dữ đúng là sẵn lòng chi tiền, chiếc nhẫn này không rẻ đúng chứ?”
“Hẳn là vậy.”
“Cậu và Giang Khai Thừa yêu nhau lâu như vậy, tuy Dương Khai Thừa có tiền nhưng cũng không chi nhiều tiền cho cậu, xem ra Giang Dữ đáng tin hơn Dương Khai Thừa nhiều.”
“Hôm nay nhắc đến anh ta làm gì?” Lâm Trĩ Kinh cười nói/
“Cũng đúng, hôm nay là ngày đại hỉ, không nói tới chuyện xui xẻo.”
Đợi đến khi thợ trang điểm trang điểm cho Lâm Trĩ Kinh xong, Trần Y đi tới trước mặt cô, kinh ngạc véo má cô: “À mà, đêm nay là đêm tân hôn của cậu và Giang Dữ phải không?”
Lâm Trĩ Kinh: “……”
Trần Y cười xấu xa: “Nghi lễ có thể giản lược, nhưng trình tự vẫn không thể thiếu.”
Sắc mặt Lâm Trĩ Kinh ửng hồng: “Nói bậy bạ gì đó?”
Trần Y: “Nếu tớ là đàn ông, nhìn thấy dáng vẻ như hoa sen hé nở của cậu, nhất định sẽ không nhịn nổi mà bộc phát thú tính.”
Cô ấy nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng, khiến thợ trang điểm dang dọn đồ ở bên cạnh cũng bật cười.
Lâm Trĩ Kinh quay đầu thu dọn những thứ sau này cần dung, Trần Y nhìn qua hỏi: “Không phải sau này cậu sẽ đến chỗ Giang Dữ sống sao?”
Lâm Trĩ Kinh: “Ừ, kế hoạch tạm thời là vậy.”
Trần Y: “Sao những thứ này vẫn chưa chuyển đi?”
Lâm Trĩ Kinh: “Hai ngày nay bận quá.”
Trần Y: “Chậc, nhìn dáng vẻ ngây ngô của cậu, nếu thật sự sống cùng Giang Dữ, không biết hai người sẽ nảy sinh tia lửa gì.”
Lâm Trĩ Kinh: "Vậy cậu là người từng trải, có kinh ngiệm gì cần truyền đạt cho tớ không?"
“Ừ.” Trần Y ngồi xuống ghế, đăm chiêu nói: “Nếu hai người các cậu chưa có ý định sinh con thì nhớ đeo bao.”
“……”
Sau khi nhận được ánh mắt tức giận của Lâm Trĩ Kinh, Trần Y vô tội nói: "Làm sao vậy, tớ nói sai à? Hay là hai người thật sự định sống chung, dù là xem mắt kết hôn, cũng không thể quá tùy tiện, nếu hai người trưởng thành sinh lý bình thường nằm chung giường không làm gì, vậy phải nghi ngờ Giang Dữ có vấn đề gì không, tớ đây là đang suy nghĩ cho hạnh phúc của đời của cậu.”
Lâm Trĩ Kinh bất đắc dĩ: "Ai cũng rất bận rộn, đâu có thời gian ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đó.”
Trần Y bĩu môi nói: “Cậu nói vậy là không có kinh nghiệm, đợi cậu có kinh nghiệm rồi sẽ biết.”
Lâm Trĩ Kinh: "Biết cái gì?”
Trần Y: "Có vẻ đẹp nè, Giang Dữ còn trẻ, nhan sắc và dáng người đều tốt, có một người chồng đẹp trai như vậy ở nhà, vậy mà cậu lại không dung, chẳng phải là đáng tiếc sao?"
Lâm Trĩ Kinh: "......”
Chớp mắt một cái đã đến giờ tiệc tối.
Trần Y và Lâm Trĩ Kinh đi đến khách sạn.
Những người đến hôm nay hầu hết là họ hàng thân thích của hai bên gia đình.
Ngay cả ông bà ngoại của Lâm Trĩ Kinh ở quê cũng đến uống rượu mừng của cô.
Khi đến khách sạn, có thể nhìn thấy hai bóng người gầy yếu đang đứng ở cửa.
Lâm Trĩ Kinh không khỏi rưng rưng nước mắt, gọi ông bà ngoại một tiếng.
Hai ông bà nhìn thấy Lâm Trĩ Kinh, vội vàng quay lại nắm lấy tay cô.
Họ lâu rồi không gặp Lâm Trĩ Kinh, khi vừa gặp liền có rất nhiều điều quan tâm lo lắng.
Lâm Trĩ Kinh nói chuyện với họ một lúc, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh mình có thêm một người.
Hôm nay Giang Dữ ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng mặc trên người là hàng cao cấp được cắt may đơn giản, khí chất thanh nhiên, sống lưng thẳng tắp, vừa thấy đã là mẫu người mà trưởng bối rất thích.
Giang Dữ xuất hiện trước mặt ông bà ngoại, đầu tiên là giới thiệu về mình, sau đó dịu dàng nói: "Cháu là chồng của Trĩ Kinh.”
Bà ngoại nhìn Giang Dữ, chạm vào tay anh, run rẩy nói: "Oản Oản từ nhỏ đã hiểu chuyện, khi có chuyện thì luôn thích giữ kín trong lòng, cháu nhất định phải chăm sóc tốt cho con bé, đừng để con bé chịu ấm ức.”
Giang Tự nghiêng đầu nhìn cô: "Oản Oản?”
Lâm Trĩ Kinh giải thích: "Là nhũ danh của em.”
Giang Dữ khẽ cười khẽ: "Bà ngoại yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Oản Oản.”
Nhũ danh này phát ra từ miệng anh có cảm giác thân mật khó hiểu.
Ngoại trừ ông bà ngoại, rất ít người gọi cô như vậy.
Giang Dữ lại như đã quen, trực tiếp gọi như vậy.
Lâm Trĩ Kinh giả bộ không để ý, nói: "Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong thôi.”
Giang Dữ rất tôn kính ông bà ngoại, dặn người chăm sóc hai ông bà thật tốt, sau đó mới đi giải quyết những việc khác.
Tuy tối nay không có nghi lễ chính thức, nhưng nhà họ Giang dù sao cũng là gia tộc giàu có, chỉ là một bữa tiệc rượu mừng thì cũng không nhỏ.
Lâm Trĩ Kinh cũng mừng vì không có nghi thức lớn, cô đã quen với cuộc sống bình thường khiêm tốn này, nếu thật sự quá long trọng, cô sẽ không quen.
Cũng vì Lâm Trĩ Kinh như vậy, nên mẹ Giang Dữ vẫn cảm thấy mình mắc nợ, nói rằng đợi vài năm nữa, nhất định sẽ bù lại cho cô một hôn lễ hoành tráng.
Lâm Trĩ Kinh vội vàng nói không cần, nhưng trong mắt mẹ Giang Dữ lại chỉ cảm thấy cô hiểu chuyện.
Bữa cơm này, ba mẹ hai bên đã cùng nhau dùng bữa rất vui vẻ.
Ngay cả Lam Mạn Vân và Lâm Thịnh bình thường vừa thấy mặt nhau liền không muốn nói chuyện, nhưng hôm nay trông cũng hòa hợp hơn nhiều.
Lâm Thịnh mặc vest, đi giày da đến tham dự, nâng ly rượu lên nói với Giang Dữ: “Mặc dù bây giờ ba và mẹ con bé không sống cùng nhau, nhưng nếu sau này con ức hϊếp con gái ba, ba nhất định sẽ tìm con tính sổ.”
Giang Dữ khẽ cười: "Ba vợ yên tâm, con sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Lâm Thịnh có ấn tượng không tệ với Giang Dữ, gia thế của anh tốt, là người chính trực, không chơi bời lêu lổng như các phú nhị đại khác trong giới, trước kia ông đã gặp Dương Khai Thừa và cảm thấy người kia không đáng tin, Giang Dữ trông tốt hơn cậu ta rất nhiều.
Hôm nay Lam Mạn Vân không nói nhiều, bà trang điểm tỉ mỉ, vô thức uống them mấy ly.
Vẫn là Lâm Thịnh ở bên cạnh khuyên bà: “Đa sầu đa cảm rồi?”
Lam Mạn Vân lườm ông ấy một cái: “Ông vô tâm thì biết cái gì?”
Lâm Thịnh cười: “Tôi không hiểu, nhưng con gái đã trưởng thành, dù sao cũng phải có cuộc sống riêng, đây không phải điều trước đây bà hi vọng sao?”
Đây thật sự là điều Lam Mạn Vân hi vọng.
Nhưng ngày con tự lập, bà lại cảm thấy không nỡ.
Sau đó, mấy đứa nhỏ trong nhà rủ rêhai người họ cùng nhau uống rượu giao bôi.
Lâm Trĩ Kinh bối rối nhìn Giang Dữ.
Giang Dữ cầm rượu vang trong tay, rót cho cô một ly, rồi đưa cho cô.
Anh khẽ nhướng mày, dường như có ám chỉ nào đó.
Lâm Trĩ Kinh nhận lấy ly rượu trong tay anh.
Hai người uống rượu giao bôi dưới tiếng reo hò của mọi người.
Hai người vòng cánh tay vào nhau, ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy rõ làn da gần như không có lỗ chân lông trên khuôn mặt người đàn ông, và yết hầu gợi cảm của anh.
Giang Dữ uống rất nhanh, một hơi uống cạn rượu vang trong ly.
Lâm Trĩ Kinh vốn định nhấp một ngụm là xong, nhưng thấy anh uống hết, cô cũng nín thở, uống một hơi cạn sạch.
Giang Dữ thấy cô uống hết, mỉm cười nhận lấy ly rượu của cô: "Không cần miễn cưỡng bản thân như vậy.”
Cánh môi Lâm Trĩ Kinh mang theo ánh lên chút bóng loáng, màu son môi của cô là màu anh đào nhạt, trông rất mềm mại.
Giang Dữ cụp mắt nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu nắm chặt bàn tay cô.
“Cẩn thận say rượu.”
Hành động này tình cờ bị Lam Mạn Vân ở bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy tình cảm của đôi vợ chồng trẻ thật sự rất ngọt ngào.
Lâm Trĩ Kinh khẽ rung động trong lòng, giả bộ như không có việc gì, đáp: "... Không sao đâu, tôi có thể kiểm soát được.”
Đợi sau khi bữa tiệc kết thúc, Giang Dữ tiễn trưởng bối và họ hang than thích ra cửa, chào qua tiễn lại một hồi mới ngồi vào xe.
Lâm Trĩ Kinh đã đợi anh rất lâu.
Tài xế ở ghế trước quay lại hỏi anh: "Giang tổng, chúng ta đi đâu?”
Lâm Trĩ Kinh còn chưa kịp mở miệng, Giang Dữ đã dẫn đầu trả lời tài xế: "Về biệt thự.”
Cánh môi cô khẽ mấp máy, dường như có chút do dự.
Tối nay Giang Dữ uống không ít, đuôi mắt và cổ đều ửng đỏ.
Trong xe hơi nóng, anh cởi cúc áo trên cùng, quay đầu nhìn Lâm Trĩ Kinh.
“Anh muốn về nhà?”
Lâm Trĩ Kinh nuốt khan ngụm nước bọt, nói: "Đồ của tôi còn ở nhà, hôm nay đến chỗ anh có lẽ không tiện lắm.”
Giang Dữ khẽ cong môi: "Chỗ tôi không thiếu thứ gì, không bất tiện đâu.”
Lâm Trĩ Kinh: "......”
Anh nhạt nhạt nhìn cô, rồi lại nói thêm một câu: "Hơn nữa, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em quên rồi sao?"