Chương 12: Em đút cho tôi đi

Khi Giang Dữ ra ngoài gọi điện thoại, Lâm Trĩ Kinh vẫn luôn xem điện thoại để gϊếŧ thời gian.Không lâu sau, trước mặt cô xuất hiện một bóng người.

Giang Dữ gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, gọi cô:

“Cô Lâm.”

Dòng suy nghĩ của Lâm Trĩ Kinh bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn anh: “Nói chuyện điện thoại xong sao?”

Giang Dữ: “Phải.”

Cô đứng dậy nói: “Đồ ăn cũng không tệ, để tôi đi thanh toán.”

Giang Dữ khẽ giữ vai cô: “Vừa rồi tôi đã thanh toán rồi.”

Lâm Trĩ Kinh kinh ngạc: “Không phải đã nói hôm nay tôi mời sao?”

Giang Dữ: “Lúc đầu là định như vậy, nhưng sau đó tôi lại hối hận, vì tôi muốn giữ cơ hội này cho lần sau.

Lâm Trĩ Kinh nghe anh nói vậy, cũng chỉ đành gật đầu.

“Được, vậy lần sau nhé.”

Thấy Lâm Trĩ Kinh có chút tiếc nuối, Giang Dữ khẽ cười: “Đúng rồi, hôm nay còn một chuyện quan trọng nhất chưa nói.”

“Chuyện gì vậy?”

“Khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?”

Lúc trước bọn họ đã nói về vấn đề này, nhưng chưa có thời gian cụ thể.

Lâm Trĩ Kinh không có ý định trì hoãn, chỉ hỏi vậy thôi cô cũng có chút căng thẳng: “Tôi cũng không rõ lắm, vẫn là xem anh rảnh hôm nào, tôi tưởng dạo này anh bận rộn nhiều việc, nên mới không nhắc tới......”

Giang Dữ: “Thật ra công việc gần đây đúng là không rảnh, nhưng tôi muốn nhanh một chút.”

Lâm Trĩ Kinh nghe được lời này có chút kinh ngạc.

“Nhanh một chút?”

Có vẻ anh còn khẩn trương hơn cô.

Ngay khi cô đang bối rối, thân hình cao lớn của Giang Dữ tới gần, mái tóc đen hơi rũ xuống trán, như đang bàn bạc với cô.

“Thế ngày kia thì sao?”

Lâm Trĩ Kinh khẽ cắn môi.

Ba giây sauu.

Cô gật đầu: “Được.”

-----

Vào ngày đăng ký kết hôn.

Lâm Trĩ Kinh xin nghỉ phép buổi sáng, ra ngoài đăng ký kết hôn với Giang Dữ.

Giang Dữ thấy cô chạy tới, mở cửa xe cho cô từ trong xe.

Thấy cô cầm giấy tờ trong tay, anh hỏi: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”

Lâm Trĩ Kinh: “Ừm, tất cả đều ở bên trong.”

Sau đó, Giang Dữ lái xe đưa cô đến cục dân chính.

Trên đường đi, hai người không nói chuyện nhiều.

Điện thoại của Giang Dữ reo lên vài lần.

Lâm Trĩ Kinh thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn qua, cảm thấy có chút kỳ lạ, không rõ tại sao người này không nghe điện thoại.

Nhưng cô cũng không mở miệng hỏi, sợ mình vượt quá giới hạn.

Sau đó, Giang Dữ không chịu nổi sự quấy nhiễu này, nên vẫn phải nghe điện thoại.

Đúng lúc xe đang chờ đèn đỏ, anh nghe điện thoại, lười biếng áp bên tai, hỏi: “Gọi lần thứ mấy rồi?”

Phùng Vi lo sốt vó trong điện thoại: “Giang Dữ, cậu có ý gì thế, gần đây trong giới đều đang truyền tin cậu và bạn gái cũ của Dương Khai Thừa ở bên nhau, thật hay giả?”

Giang Dữ thẳng thắn thừa nhận: “Thật.”

Phùng Vi: “Mẹ kiếp, cậu đừng làm bậy, bạn bè với nhau nhiều năm như vậy, cậu như thế sau này mọi người đều khó nhìn mặt nhau.”

Giang Dữ bình tĩnh noi: “Giữa bọn họ đâu có quan hệ gì nữa.”

Phùng Vi: “Dù là đúng như vậy, nhưng cậu nghĩ Dương Khai Thừa sẽ không để tâm sao?”

Giang Dữ: “Nếu có vấn đề gì, có thể bảo cậu ta tới tìm tôi.”

Phùng Vi cảm thấy Giang Dữ bị điên rồi.

Hôm đó có người chụp được ảnh Giang Dữ và cô Lâm ngồi chung xe gửi trong nhóm, tất cả mọi người đều bàn tán.

Giang Dữ bình thường không gần nữ sắc, kết quả là lại yêu đương với bạn gái cũ của anh em.

Ai mà không bất ngờ cơ chứ?

Hiện giờ người trong giới đều đang chờ ăn miếng dưa nóng hổi này.

Tuy quan hệ giữa Phùng Vi và Dương Khai Thừa cũng không tệ, nhưng quan hệ với Giang Dữ vẫn thân thiết hơn.

Nghĩ vậy, anh ta không khỏi đau đầu, hỏi: “Vậy sau đó cậu định làm thế nào, nghiêm túc với cô Lâm à, muốn yêu đương trong bao lâu?”

Đèn đỏ sắp hết.

Giang Dữ lạnh nhạt nói: “Để sau rồi nói, tôi có việc phải làm.”

Phùng Vi: “Cậu bận cái gì? Không phải là cố ý qua loa với tôi đấy chứ.”

Giang Dữ: “Không phải, thật sự có việc.”

Phùng Vi: “Vậy cậu nói xem là chuyện quan trọng gì?”

Giang Dữ bình thản trả lời anh ta: “Đăng ký kết hôn.”

Phùng Vi im lặng một lúc, sau đó phát ra một tiếng thét kinh hãi.

“Đậu má...... Cậu nói cái gì?!”

“Cậu nói lại xem nào?! Đăng ký kết hôn???”

Giang Dữ không thích ồn ào, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Trĩ Kinh tò mò nhìn sang, anh kiên nhẫn giải thích:

“Điện thoại quấy rối.”

“Không cần để ý.”

Lâm Trĩ Kinh sờ sờ chóp mũi, bối rối gật đầu.

Sau khi xe tới cộng cục dân chính.

Giang Dữ tháo dây an toàn, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Trĩ Kinh.

Lâm Trĩ Kinh bị anh nhìn không được tự nhiên, hỏi: “Sao vậy?”

Giang Dữ: “Nếu bây giờ em hối hận, tôi cũng có thể chấp nhận.”

Lâm Trĩ Kinh bĩu môi: “Anh nghĩ tôi là ai, tính cách tôi do dự như vậy sao?”

Giang Dữ: “Chỉ muốn cho em chút đường lui thôi.”

Lâm Trĩ Kinh: “Kết hôn thôi mà, không phải chuyện gì ghê gớm.”

Lời này lại chọc cười Giang Dữ.

Lời cô nói ra luôn không tương xứng với vẻ ngoài nhu thuận của cô.

Lâm Trĩ Kinh mở cửa ra trước, khom lưng nói với người bên trong: “Anh sẽ không hối hận chứ?”

Giang Dữ hơi nhướng mày, sau đó cũng bước xuống xe.

Hai người bước vào cục dân chính, trước tiên là phải xếp hàng.

Hôm nay có lẽ là ngày tốt, có khá nhiều người xếp hàng.

Xung quanh có người đi qua đi lại , Giang Dữ tự nhiên ôm Lâm Trĩ Kinh đến bên mình, dịu dàng nói: “Em đứng bên này.”

Khoảnh khắc được anh ôm qua, Lâm Trĩ Kinh có thể cảm nhận được vòng tay rộng lớn của người đàn ông và mùi nước hoa trầm thoang thoảng trên áo len.

Cô sửng sốt một lúc, sau đó lại nhanh chóng đứng thẳng lưng, tiếp tục chờ đợi.

Bên cạnh thỉnh thoảng sẽ có người quay đầu nhìn về phía bọn họ, xì xào bàn tán hôm nay có một đôi nhan sắc tuyệt mỹ đến đây.

Lâm Trĩ Kinh bị nhìn không được tự nhiên, theo bản năng xem phản ứng của Giang Dữ.

Ai ngờ, khi cô vua ngẩng đầu lên liền chạm mắt với Giang Dữ.

Đôi mắt người đàn ông đen láy như là hồ nước sâu thẳm, nhìn thêm vài giây, dễ làm cho người ta tâm hoảng ý loạn.

Anh vẫn luôn nhìn cô.

Giang Dữ hỏi cô: “Sao vậy, cô Lâm?”

Lâm Trĩ Kinh: “......”

Mọi người gọi cô là cô Lâm, thường ngày cô cảm thấy rất bình thường.

Nhưng Giang Dữ thì khác, người này nói chuyện dịu dàng, mang theo tư vị luyến lưu đa tình, cho dù bình thường gọi cô một tiếng “Cô Lâm”, cô cũng cảm thấy vành tai hơi nóng lên.

Lúc đầu cô định nói, sắp kết hôn rồi, không cần khách sáo gọi cô là cô Lâm.

Nhưng nghĩ lại, dường như hai người cũng chưa hiểu rõ về nhau lắm.

Thế nên cô chỉ ngập ngừng một chút, sau đó không biết nói gì, cũng không dám nhìn anh nữa.

Thời điểm này vẫn nên tránh giao tiếp bằng mắt thì tốt hơn.

Bên cạnh đều là các cặp vợ chồng mới cưới ân ái, ôm ôm hôn hôn nồng nhiệt cũng là bình thường, hai người họ chỉ đứng thẳng ở đây cũng đã là một cảnh đẹp mỹ lệ.

Cuối cùng.

Cũng đã đến lượt họ.

Quá trình đăng ký rất suôn sẻ.

Chụp ảnh, đóng dấu, sau đó hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ được trao vào tay hai người họ.

Sau khi ra khỏi cục dân chính, Lâm Trĩ Kinh nhìn cuốn sổ chứng nhận kết hôn trong tay vô cùng cảm khái.

Thì ra đăng ký kết hôn đơn giản như vậy.

Bây giờ cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Người đàn ông cách đây không lâu còn rất xa lạ, từ giờ đã trở thành chồng của cô.

Ngay lúc cô đang suy tư, Giang Dữ đứng bên cạnh hỏi cô: “Còn phải quay lại trường học à?”

Lâm Trĩ Kinh: “Phải.”

Giang Dữ: “Vậy tôi đưa em về.”

Lâm Trĩ Kinh vẫn đứng yên tại chỗ.

Giang Dữ quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Lâm Trĩ Kinh cắn môi nói: “Tuy bây giờ chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng vẫn chưa tổ chức nghi thức, nên tạm thời tôi chưa tới chỗ anh.”

Giang Dữ đương nhiên hiểu ý cô, khẽ cười một tiếng: “Được, tôi hiểu.”

Lâm Trĩ Kinh: “Nhưng hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, anh tới nhà tôi ăn một bữa đi, tối nay tôi mời anh.”

Giang Dữ: “Cô tự mình vào bếp?”

Lâm Trĩ Kinh: “Phải.”

Giang Dữ: “Được, nếu là cô Lâm vào bếp, đương nhiên tôi phải đến rồi, đợi sau khi tan làm sẽ đi thẳng qua chỗ em.”

Sau khi Lâm Trĩ Kinh quay lại trường vẫn luôn nghĩ xem tối nay phải chuẩn bị cơm nước như thế nào để chiêu đãi Giang Dữ.

Đợi đến giờ tan làm, cô vội vàng đi siêu thị, sau khi mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết, liền vội vã về nhà.

Thời gian có hạn, cô phải nhanh một chút mới có thể nấu xong.

Bữa ăn cô nấu cũng không phức tạp, chỉ là ba mặn một canh rất đơn giản.

Vốn dĩ lúc Giang Dữ đến nhà, món ăn trên bàn sẽ đều làm xong, nhưng anh đến sớm hơn dự kiến một chút, khi chuông cửa vang lên, Lâm Trĩ Kinh đang bận rộn tay chân trong bếp.

Giang Dữ cũng không để tay không đến ăn cơm, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ, thấy Lâm Trĩ Kinh nhìn qua, nói: “Bầu không khí tối nay có lẽ sẽ cần nó.”

Lâm Trĩ Kinh gật đầu, sau đó vội gọi anh vào nhà, rồi lại vội vàng vào bếp xem nồi của mình.

Cô vừa nấu vừa nói: “Anh ngồi trước đi, tôi sẽ ra ngay.”

Giang Dữ cởϊ áσ khoác, xắn ống tay áo đi vào bếp giúp cô.

“Có gì cần tôi giúp không?”

Lâm Trĩ Kinh nhìn món tráng miệng còn thiếu bước cuối cùng: “Anh giúp tôi bóp mứt việt quất lên củ từ là được.”

Giang Dữ cúi xuống nhìn, rồi làm theo lời cô.

Đợi đến khi cô nấu xong, Giang Dữ cũng làm xong món tráng miệng.

Lâm Trĩ Kinh nhìn sang: “Trông cũng không tệ.”

Giang Dữ: “Nếm thử xem.”

Cô cầm thìa tùy ý nếm thử, mùi vị quả nhiên rất ngon.

Một giây sau, Lâm Trĩ Kinh theo bản năng múc một thìa hỏi anh: “Anh có muốn ăn không?”

Lời này vừa nói ra, hai người đều im lặng.

Trong lúc cô ngượng ngùng muốn thu tay lại, Giang Dữ lại gần, dịu dàng nói: “Vậy em đút cho tôi đi.”

Lâm Trĩ Kinh liếʍ liếʍ môi, đưa đầu ngón tay về phía trước.

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy xương quai xanh của người đàn ông lộ rõ dưới lớp áo len.

Không biết là tâm tính bất định hay do nguyên nhân nào khác, tay không cẩn thận run lên khi cô nhìn qua, mứt hoa quả rơi vào cổ áo Giang Dữ theo một đường cung cong vô cùng ảo diệu.

Lâm Trĩ Kinh cả kinh, sau đó vội vàng muốn lấy khăn giấy lau cho anh.

Nhưng mứt hoa quả rơi vào trong, lau cũng chẳng có ích gì.

Giang Dữ bất đắc dĩ hỏi cô: “Tôi có thể mượn phòng tắm của em không?”

Lâm Trĩ Kinh ngượng ngùng đi tìm khăn tắm cho anh, sau đó đưa tới phòng tắm: “Anh tắm đi, vừa rồi là do tôi không để ý.”

Giang Dữ có vẻ cũng không tức giận, ngược lại còn an ủi cô hai câu.

Sau đó trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào.

Đây là lần đầu tiên có người đàn ông tắm trong nhà cô.

Hai tay Lâm Trĩ Kinh sờ lên gò má nóng bừng, cảm giác bầu không khí này vô cùng kỳ quái.

Càng kỳ quái hơn chính là, người ở trong phòng tắm luc này, là người hôm nay vừa đăng ký kết hôn với cô.

Giang Dữ tắm rửa rất nhanh, không bao lâu sau, anh liền mở cửa phòng tắm đi ra.

Lâm Trĩ Kinh quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen, những giọt nước trên mái tóc đen còn đang không ngừng nhỏ xuống, thỉnh thoảng có vài giọt rơi trên làn da trắng nõn mà cường tráng ở l*иg ngực, rất kí©h thí©ɧ trí tưởng tượng của người khác.

Anh dùng khăn lau mái tóc ướt, cười nói: “Kích thước áo tắm hơi nhỏ.”

Áo choàng tắm này không phải do cô chuẩn bị.

Hai ngày trước mẹ cô nhất thời cao hứng mua cho cô rất nhiều đồ dùng hàng ngày, nói rằng sau khi kết hôn sẽ dùng tới.

Thậm chí bà ấy còn thân thiết đến mức mua rất nhiều cho hai người, xem ra đối với con rể Giang Dữ này là bà vô cùng ưng ý.

Chiếc áo choàng tắm màu đen này cũng là do Lam Mạn Vân chọn.

Vóc dáng Giang Dữ rất cao, dây lưng áo choàng tắm lỏng lẻo buộc trên người, mùi thơm trên người anh tản mát ra là mùi sữa tắm bình thường cô dùng.

Cảm giác này khiến Lâm Trĩ Kinh nhất thời có chút nóng tai.

Cô không dám nhìn nhiều, ánh mắt không được tự nhiên dời đi, gọi anh vào ăn cơm: “Cơm xong rồi, lại đây ăn cơm thôi.”

Vừa dứt lời.

Ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng gõ cửa thô bạo.

Hai người cùng lúc nhìn ra cửa.

Giang Dữ: “Em gọi thêm người khác à?”

Lâm Trĩ Kinh: “Đâu có, hôm nay tôi chỉ mời anh.”

Giang Dữ: “Tôi đi mở cửa.”

Anh đi tới cửa, trực tiếp mở ra.

Tuy nhiên.

Người xuất hiện ở cửa lại là một vị khách không mời mà đến, Dương Khai Thừa.