“Cái gì?” Biên Thời cho rằng mình nghe nhầm.
Đường Nhân khóc lóc nói lại:
“Bốn trăm bảy mươi nghìn tệ, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Lòng tự tôn tất nhiên rất quan trọng, Đường Nhân cũng muốn ép kẻ hϊếp da^ʍ mình phải xin lỗi và chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, chí ít thì cũng muốn anh ta sẽ phải trả giá một chút, cô không muốn dễ dàng bỏ qua cho Biên Thời, nhưng thực tế cũng buộc cô không được bỏ qua.
Bởi vì cô quá cần số tiền bốn trăm bảy mươi nghìn tệ này.
Số tiền ấy có thể cứu cô đến tận lúc già.
Thành thật mà nói, bốn trăm bảy mươi nghìn tệ đối với Biên Thời không nhiều, thậm chí còn không đủ để mua một bộ quần áo hay một đôi giày, nhưng khi thực sự nghe thấy xin tiền của đồ nhà quê, cảm giác bực dọc vẫn ập vào l*иg ngực anh ta.
Điều anh ta đang nghĩ không phải là đồ nhà quê đã bán thân cho mình với giá bốn trăm bảy mươi tệ, mà giá đồ nhà quê đó bán cho lại thấp đến như vậy.
A! Biên Thời cười lạnh.
"Cô nghĩ giá trị tận bốn trăm bảy mươi nghìn sao?"
"Tôi, đây là lần đầu tiên của tôi mà." Đường Nhân chột dạ cãi lại, cô cũng cảm thấy mình không đáng giá bốn trăm bảy mươi nghìn tệ với chỉ một lần, nhưng số tiền này không thể ít hơn một xu.
Biên Thời nghe vậy càng tức hơn, mặt người đàn ông nhăn nhó, không thể không nói đây cũng là lần đầu tiên của anh ta, anh ta cảm thấy mình đang rất thua thiệt.
Nhìn xem đồ nhà quê kia đang làm ra vẻ gì thế?
Biên Thời lấy lại chút sức lực, chống tay nhìn cô, anh ta tỏ ra chán ghét kéo mạnh bộ đồ thể thao rẻ tiền của Đường Nhân, muốn nói móc vài câu.
Xoẹt! Dây kéo của bộ đồ thể thao bị kéo ra, lộ ra hai bé thỏ trắng nhỏ trên ngực Đường Nhân, chúng cong vểnh dựng lên, bị trói chặt vào hai mảnh vải mỏng manh, Biên Thời nhìn đến trợn tròn mắt, có xúc động muốn thả chúng ra.
"A…"
Đường Nhân cũng nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra.
Ực ực!
Yết hầu của Biên Thời nhấp nhô, thở ra hơi thở nóng hổi như khiến nhiệt độ trong xe tăng lên mấy độ.
Anh ta vô thức tiến về phía trước.
"A, không…"
"Anh thả tôi ra!"
"Huhuhu, đau quá..."
Đồ nhà quê lại kêu la rồi.
Ồn ào quá!
Lúc đầu Biên Thời còn muốn làm khó đồ nhà quê, nhưng bây giờ anh ta chỉ muốn chết trên người đồ quê mùa này, đệt mẹ, thảo nào khi người đàn ông vừa lên giường thì đầu óc cũng ném đi luôn, bây giờ anh ta chắc cũng chẳng còn đầu óc nữa, nên mới đồng ý với đề nghị của đồ nhà quê.
“Không cần tiền nữa à?”