Chương 6: Đồ phụ nữ rẻ tiền

Biên Thời nghe thấy mình nói như thế với nhóc quê mùa.

Muốn.

Lực giãy dụa bỗng dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đệt mẹ! Đồ phụ nữ rẻ tiền.

Biên Thời cực kì không vui, đến kéo cái tay đang níu lấy quần áo của đồ nhà quê, nhưng nhóc quê mùa đó vẫn không chịu buông ra.

"Muốn nhiều tiền như vậy, dù sao cô phải cho tôi xem hàng chứ?"

Biên Thời bất mãn hét lên.

"Thật sao, thật sự cho tôi bốn trăm bảy mươi nghìn tệ?"

"A!"

"Anh, trước mắt anh đừng cử động nữa."

"Cho cô cho cô đó, mau buông tay ra."

Vì bốn trăm bảy mươi nghìn, vì tuổi già của mình, Đường Nhân nhắm chặt mắt lại rồi buông tay ra.

Nhưng mà phía dưới đau quá, huhuhu...

Biên Thời cuối cùng đã đạt được ước muốn nhìn thấy hai bé thỏ trắng trên ngực đồ nhà quê, chúng đẹp như trong tưởng tượng vậy, vừa trắng vừa mềm, khi bóp vào trông như hai quả bóng bằng bông,hai viên ô mai màu hồng nhạt lóng lánh, dụ anh ta cúi đầu xuống gặm.

"A… Đừng mà…"

Chiếc lưỡi đánh vòng tròn một chút rồi nghiền ép hai viên ô mai, sau đó mυ"ŧ nhẹ rồi gặm cắn.

Tiếng bú √υ" vang vọng trong xe, nghe rõ tới mức Đường Nhân xấu hổ đến chóng mặt.

Một cảm giác kỳ lạ từ ngực lan ra toàn khắp thân, tập trung xuống vùng bụng dưới, huyệt mềm mất không chế co thắt, Biên Thời suýt bị cô kẹp tới bắn.

Nhưng lần này anh ta không có ý định thả đồ nhà quê đi nhanh như vậy.

"Thả lỏng ra, cô muốn bóp chết tôi hả?"

Lúc Biên Thời còn muốn gặm ngực cô lần nữa thì Đường Nhân nhanh tay đẩy đầu anh ta ra.

"Đừng mà, kỳ lắm."

Biên Thời nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt và đôi mắt thỏ đang sưng húp kia, thì lập tức bị đồ nhà quê làm cho khó chịu.

Anh ta bực bội cầm bộ đồ thể thao của đồ nhà quê lau lung tung.

Đau đến thế cơ à?

Người khác cảm thấy thoải mái khi làm chuyện này, vậy tại sao cô lại đau đến vậy? Chỉ là một con nhóc quê mùa mà thôi, sao lắm chuyện thế?

Biên Thời thấy tim hơi nhói.

Nhưng những lời thốt ra lại là:

“Không cần tiền nữa à?”

"Cần."

"Vậy ráng chịu đựng cho tôi, không giãy dụa, không nhúc nhích. Cô cho rằng bốn trăm bảy mươi nghìn tệ dễ kiếm như vậy sao? Nếu cô cục cựa một lần, tôi sẽ bớt của cô mười nghìn, cô có thể thử xem."

“Cũng không được khóc.”

Biên Thời nghiến răng đưa ra điều kiện.

"Được."

Đường Nhân cắn chặt răng, lời nói kiêu đó rất đúng, bốn trăm bảy mươi nghìn sao có thể dễ kiếm được như vậy? Đau mới xứng.

Huhuhu, nhưng mà thực sự rất đau.