chương 6

Editor: TiểuA Thảo

Cố Thịnh Tầm buông tay, tránh ra khỏi máy gắp thú với vẻ mặt u ám.

Mấy nhóc học sinh lập tức chạy đến, ríu rít cảm ơn. Sau đó, chỉ thấy cậu nhóc mập mạp kia tay mum múp thịt đem mấy đồng tiền nhét vào khe thu tiền, điều khiển cần trục. Lúc thời gian còn tám giây, ấn xuống cái nút, âm thanh” ri ri ri” vang lên, tay kim loại móc vào một con Doraemon miệng cười to kéo theo mấy con nữa rơi vào cửa ra.

“ Bịch” vô cùng êm ái rơi xuống mấy con gấu Doraemon.

Cậu nhóc mập mạp và các bạn học vô cùng vui vẻ hoan hô, không hề chú ý mặt Cố Thịnh Tầm càng ngày càng đen. Tại sao mấy đứa trẻ con gắp thú bông lợi hại như thế? Chú ý học tập thật tốt không được sao?

Cố Thịnh Tầm thoáng nhìn qua thấy Giang Miên đang cúi đầu, khóe miệng không ngăn được run rấy, trong miệng tràn ra vài tiếng cười bị nén lại, nhịn cười đến mức nước nước mắt đều trào ra.

“…”

“ Em cho rằng chỉ cần cúi đầu xuống thì anh sẽ không nhìn thấy em cười sao?” Cố Thịnh Tầm lạnh lùng chăm chú nhìn cô, nói: “ Rất vui sao?”

Giang Miên ngẩng đầu, thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “ Thế này là không đúng rồi.” “ Anh rõ rang là không được, em vì anh giữ uy phong địa vị của lão đại hoàn mĩ mà nói dối các bạn học, anh hẳn là phải cảm ơn em!” Giang Miên tủm tỉm xoa đầu cậu nhóc mập mạp: “ Các em nói xem có đúng không?” “ Đúng!” Cả đám nhóc đều trả lời.

Nhóm học sinh tiểu học không biết hai người họ đang nói gì, nhưng điều mà chị gái xinh đẹp nói thì chắc chắn là đúng!

Rõ ràng…không được?...còn đúng?!

Cố Thịnh Tầm chống lưỡi dưới hàm, híp mắt nhìn gương mặt giảo hoạt của Giang Miên: “ Bạn học nhỏ, em rất vui vẻ đi?”

Giang Miên vừa thấy vẻ mặt Cố Thịnh Tầm không đúng lắm, lập tức lúng túng, tục ngữ có câu “Cường long không áp địa đầu xà”. Cô là học sinh chuyển trường vừa chuyển tới Thần An, sao có thể đối xử với lão đại như thế? Cô còn muốn yên ổn sống ở trường không? “ Không không không!”

Cô nhìn điện thoại, đã sắp đến giờ cơm, cô nên sớm trở về kí túc xá tắm rửa ăn cơm. “ Em phải về kí túc xá, anh cứ từ từ chơi đi.”

Giang Miên phất phất tay với Cố Thịnh Tầm rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Cố Thịnh Tầm sửng sốt, theo bản năng gọi cô lại: “ Em đứng lại, qua đây một chút!”

Giang Miên hồ nghi quay đầu lại nhìn về phía cậu: “Làm gì thế?”

Ánh mắt Cố Thịnh Tầm sáng lên “ Đương nhiên là có việc!” Dứt lời , tóm lấy cổ tay cô chạy ra khỏi trung tâm trò chơi.

Vài phút sau, Giang Miên ôm một con Doraemon to bằng người trừng mắt nhìn Cố Thịnh Tầm: “ Đây là việc anh nói?”

Cố Thịnh Tầm gật đầu đương nhiên “ Ừ.”

Hoàng hôn lượn lờ trải dài khắp đường phố, ánh chiều tà vàng cam nhu thuận vờn trên mái tóc đen của thiếu niên tỏa ra một vòng ánh sáng nhẹ, phản chiếu lên gương mặt tuấn tú của chàng trai.

Giang Miên: “….” Qủa nhiên tục ngữ nói rất đúng, đồ mình muốn, đều là mình không có.

“ Đừng cho là anh không biết em đang nói gì anh.”

Giang Miên sửng sốt, đôi mắt trừng lớn: “ Anh sao biết…” Ý thức được mình lỡ miệng, cô lập tức ngậm chặt miệng không nói.

Cố Thịnh Tầm cười khẽ: “ Nha, sao lại không nói nữa?”

Giang Miên phình miệng, không nói chuyện.

“Như thế nào không nói?” Cố Thịnh tầm rốt cuộc cũng nhịn không được xoa đầu cô, bị Giang Miên “Tét” một cái tát đành buồn tay mở ra: “Đừng chạm vào đầu em!”

Nói chuyện cũng không muốn, không nói cũng không được, rốt cuộc cô muốn thế nào chứ?!

Tức khắc mu bàn tay của Cố Thịnh Tầm hiện lên vết bàn tay hồng hồng. Cố Thịnh Tầm liếc nhìn Giang Miên, cô có chút chột dạ sờ sờ mũi: “ Đau không?”

Cố Thịnh Tầm cười như không cười nhìn vét tay đỏ lừ: “ Em cảm thấy thế nào?”

“ Đau sao?”

Cố Thịnh Tầm làm bộ giơ tay lên: “ Nếu không em cũng thử xem?”

Vẻ mặt Giang Miên vô cùng cự tuyệt, ôm Doraemon siêu to lui về phia sau “ không, không được!”

Cố Thịnh Tầm giơ tay định xoa đầu cô, nhưng thấy biểu tình đề phòng của Giang Miên thì cười cười từ bỏ ý định, duỗi tay vỗ vỗ đầu tên mập mạp màu xanh trong tay cô: “ Được rồi, đi về đi.”

Giang Miên cũng không phải đồ ngốc, một người khác phái đưa đồ cho mình cũng phải có nguyên nhân đi.

Cố Thịnh Tầm đút tay vào túi quần, động tác tùy ý lại vô cớ đẹp đẽ, tự phụ mà ưu nhã.

Cậu lấy một viên kẹo bạc hà không biết từ đâu ra nhét vào túi của tên mạp mạp màu lam, chọc chọc vào trán của Giang Miên: “ Hôm nay thời tiết không tốt, không phát huy được trình độ như bình thường. Cái này xem như bằng chứng, lần sau sẽ gắp lại rồi đổi với em.”

Giang Miên: “…”

Người này kĩ thuật tệ như vậy, thế mà còn chưa chết tâm sao?

Giang Miên ôm con Doraemon to đùng trở lại trường học, dọc đường đi chịu đủ mọi ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, bất quá cô không chút quan tâm.

Đường mình, mình đi, kệ người khác thích nói gì thì nói!

Rất nhanh liền tới phòng kí túc, Giang Miên cảm thấy có chỗ không đúng. Lúc cô ra khỏi kí túc xá đã tắt đèn đóng cửa, hiện tại lại có đèn chiếu ra khỏi phòng?

Cô ôm chặt Doraemon, ngón tay không tự giác bấm chặt, từ từ đẩy cửa bằng một tay “ Cạch!”

Cánh cửa theo đó mở ra.

Giang Miên không nghe thấy tiếng động gì, chậm rãi đi lại.

“A!”

“A!”

Hai tiếng hét chói tai cùng lúc vâng lên. Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bê một chậu nước đứng ở trong phòng ngủ, hai người đối mặt nhìn nhau.

“ Đi vào trước đã!” Giang Miên phản ứng lại trước, cô mang Doraemon để lên giường.

Quay người lại nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang tò mò đánh giá cô “ Xin chào, tớ là Lí Hinh, hôm nay mới vừa chuyển tới kí túc xá!”

Giang Miên mỉm cười gật đầu: “ Tớ là Giang Miên.” Cô nhìn trên một cái giường khác để đầy quần áo, chần chờ nói: “ Còn có bạn nữa đã đến sao?”

Lí Hinh gật đầu “ Đúng vậy, còn một bạn nữa, cậu ấy đi lấy nước, chắc lúc nữa sẽ về.”

“ ừ!” Giang Miên tò mò hỏi: “ các cậu đều mới chuyển tới Thần An sao?”

Lí Hinh xua tay, lắc đầu: “ Không phải, nhà chúng tớ có chút xa trường, mỗi ngày chạy tới chạy lui quá lãng phí thời gian. Nghĩ bây giờ học cấp ba rồi, muốn tiết kiệm chút thời gian để đọc sách vậy nên liền chuyển vào kí túc xá ở vậy.”

Giang Miên vẻ mặt kính nể nhìn cô bạn: “ các cậu thật nghiêm túc học tập ghê!”

“ Không nghiêm túc học tập cũng không được.” Lí Hinh than nhẹ một hơi, giọng nói hỗn loạn có chút bất mãn: “Thần An tuyên bố học sinh chỉ được ăn ở nhà ăn ở tầng một, nếu không sẽ bị xử lý vi phạm. Nhưng mấy cô tiểu thư, thiếu gia nhà có tiền có quyền mỗi ngày vẫn đều chạy lên tầng hai ăn sao? Thật đáng ghét, có tiền thì ghê gớm lắm ý?”

Giang Miên mới từ tần hai ăn cơm về: “…..” Cô vẫn nên im lặng thì tốt hơn đi.

“ La lá la!”

Cửa bị đẩy ra, Giang Miên cùng Lí Hinh đồng thời cùng nhìn về phía cửa , một cô gái lắc lắc cái đầu nhỏ nhảy nhót chạy đến. Thấy hai người cùng nhìm chằm chằm mình, sợ tới mức lảo đảo một bước.

Giang Miên đứng lên: “ Xin chào, tớ là Giang Miên.”

Cô gái nhỏ sửng sốt một chút, vô cùng vui vẻ nắm lấy tay cô: “ A xin chào! Tớ là Sở Thiến Yểu, về sau mong cậu chiếu cố nhé!”

Giang Miên cúi đầu nhìn mu bàn tay bị năm chặt đến hồng lên, rốt cuộc thì cũng cảm nhận được cảm giác của Cố Thịnh Tầm lúc ấy: … Xin chào xin chào!’

Cô bạn này thoạt nhìn còn nhỏ hơn cô một chút, thật không ngờ sức lực lại lớn như thế.

“ Thiến Yểu, tay cậu…”Lí Hinh ở bên nhỏ giọng nhắc nhở, Sở Thiến Yểu cúi đầu nhìn tay, lúc này mới phát hiện tay Giang Miên trắng nõn đã bị cô nắm chặt đến mức đỏ lên, liền liên tục cúi đầu xin lỗi: “ Thật xin lỗi cậu nhé Giang Miên, tớ không chú ý, tớ vô ý quá!...”

“ không sao, không sao!” Giang Miên cười lắc đầu. Cô với lấy cặp sách trên giường, rút ra hai cây kẹo que đưa cho hai cô bạn cùng phòng: “ Quà gặp mặt, mời hai cậu ăn kẹo đường nhé.”

Hai người nói cảm ơn nhận lấy kẹo, Sở Thiến Yểu nhìn viên kẹo được đóng gói tinh tế, kinh hỉ nói: “

Đây là kẹo mυ"ŧ mới ra mắt của Fujiya tại Nhật Bản, nó còn chưa xuất hiện trên thị trường nước mình đâu! Cậu kiếm nó ở đâu vậy!”

“ A?” Giang Miên không có hứng thú lắm với các loại kẹo ngọt, hoàn toàn không biết xuất xứ cái này. Đối với ánh mắt đen láy vô cùng tò mò của Sở Thiến Yểu, Giang Miên ngay thẳng nói: “ Tớ không biết, đây là do người trong nhà mang về từ Nhật.”

Hôm ấy Giang Miên đi siêu thị mua mấy túi kẹo que để phòng ngừa bị tụt huyết áp thì tài xế của Chu Mộ Bạch đi tới, đưa cho cô một túi kẹo đường to.

Chu Mộ Bạch ở trong điện thoại cười nói: “Các cô gái nhỏ đều thích ăn ngọt, cái loại kẹo này ăn đặc biệt ngon, em ăn thử, nếu thích lại mua cho em.”

Giang Miên bĩu môi, Chu Mộ Bạc trước nay đều không ăn đồ ngọt thì làm gì biết kẹo ăn ngon hay không, cô đã sớm nghe nói chị dâu đặc biệt thích ăn kẹo ngọt rồi.

Tựa hồ cảm nhận được ý cười nhạo của Giang Miên, Chu Mộ Bạch lại ha hả cười, nói: “Bên trong còn có que cay mà em thích đấy! Siêu cay nguyên bản luôn!” Giang Miên vừa nghe đôi mắt liền sáng, que cay!

Không sai, Giang Miên đặc biệt thích ăn cay, hơn nữa, đặc biệt có thể ăn cay. Vô luận có nhiều món cay như nào, cô đều có thể ăn được, hơn nữa, ăn đặc biệt nhiệt tình vui vẻ. Chỉ tiếc Chu Mộ Bạch hay người nhà đều không cho cô ăn quá nhiều, lần này đột nhiên man cho cô que cay, Giang Miên vô cùng cao hứng, cười híp cả mắt lại.

“Oa! Thích quá!” Sở Thiến Yểu gấp không chờ nổi bóc kẹo que ngậm, Giang Miên lại để thêm mấy que kẹo lên bàn hai cô bạn. Ở chỗ không ai thấy, sắc mặt Lý Hinh trở nên có chút khó coi. Buổi tối sau khi tắt đèn, ba người vẫn ngủ không được.

Sở Thiến Yểu từ trên giường, nhổm dậy: “Ai! Tớ nghe nói ngày mai đội tuyển đại diện trường chúng ta đi thành phố Z thi đấu Olympic sẽ trở về!”

Lý Hinh hỏi: “Oa! Nghe nói bọn họ năm nay lại cầm giải vô địch về……”

Giang Miên hiếu kỳ nói: “Đội tuyển Olympic?” Nếu nhớ không lầm, Giang Hàn hình như là đi thành phố Z thì phải?

“Đúng vậy, đội tuyển trường chúng ta đã liên tục nhiều năm đoạt quán quân Olympic!” Lý Hinh nghe vẻ rất hứng thú.

“Đúng vậy,” Sở Thiến Yểu tấm tắc khen, nghe giọng nói tràn đầy khát khao: “Giang Miên cậu vừa tới nên chắc không biết, trong đội tuyển Olympic có một em trai vô cùng cao, lớn lên siêu cấp soái, có thể so sánh với Cố Thịnh Tầm! Nếu không phải vừa khai giảng em ấy đã đi thi đấu, thì cậu hẳn có thể gặp em ấy.”

Giang Miên trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ thầm, sẽ không trùng hợp như vậy đi……

“Cậu có biết em trai ấy tên gì không?”

“Giang Hàn.” Lý Hinh liền tiếp lời, nói: “Trường Giang giang, rét lạnh hàn, Giang Hàn.”

“Người lớn lên đẹp trai, học tập tốt, các thầy cô vô cùng yêu thích, ở trường học cũng có rất nhiều cô gái yêu thích em ấy. Tớ nghe nói còn có không ít học tỷ lớp 12 viết thư tình cho em ấy cơ!”

Giang Miên: “……” Đây là em trai cô?

Cái tên kia ấu trĩ đến mức tranh giành que cay với cô thế nhưng lại có rất nhiều người thích?

Cùng thời gian, “cái tên ấu trĩ” Giang Hàn đang nóng lòng về nhà, ở trên máy bay hung hăng hắt xì mấy cái, không khỏi buồn bực: Bị cảm?

***

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Miên Bảo ( ra vẻ nghiêm túc ): Ai cho phép học sinh tiểu học tới chơi? Không biết Tầm ca của chúng ta không chơi được sao?!

Tầm ca:???

***

Ngày hôm sau Giang Miên rời giường liền dọa cho Lí Hinh và Sở Thiến Yến một phiên hoảng sợ, lại tới phòng học dọa cho Đường Viên Viên một trận khϊếp sợ.

Đường Viên Viên đưa cho Giang Miên một khối bánh quy nhỏ, đây là bánh mà cô mang từ trong nhà đến, do chính tay mẹ cô làm. Giang Miên rất thích ăn, Trần Y Vân cũng biết làm, nhưng Trần Y Vân rất ít khi rảnh rỗi để làm bánh kem và bánh quy. Giang Miên biết, mẹ cùng ba ba đều rất vội vã, cho nên cũng không để ý, chỉ là có chút tiếc nuối.

Đường Viên Viên nhìn Giang Miên trắng nõn nhưng trên mặt lại treo hai quầng thâm mắt, có chút lo lắng, quan tâm hỏi: “Miên Miên, cậu đêm qua ngủ không tốt sao?”

Giang Miên hữu khí vô lực gật gật đầu, cô hiện tại bị cơn buồn buồn ngủ vây hãm, có thể đúng giờ để tới phòng học tất cả đều nhờ công lao của đồng hồ báo thức. Thần An không cho phép học sinh mang điện thoại, nhưng vẫn có những người giống Giang Miên to gan lớn mật trộm mang điện thoại đi. Bất quá Giang Miên luôn tắt máy, chỉ có tan học mới mở ra nhìn xem.

“Cậu ngủ không quen giường sao?” Đường Viên Viên nhớ rằng dường như có những người hay không ngủ được khi đến một môi trường xa lạ.

Giang Miên ở điểm này còn tốt. Cô lắc đầu, đem sách vở trước mặt chồng cao lên một chút, sau đó gối đầu lên: “Cậu sẽ không thể hiểu được cái cảm giác đêm qua của tớ, đáng sợ cực kỳ!”

Đêm qua sau khi kết thúc trò chuyện, ba người liền chúc nhau ngủ ngon.

Lúc ngủ thì Giang Miên thường có thói quen ôm một cái gì đó khi ngủ. Khổ nỗi con gấu bông yêu thích của cô khi gửi vận chuyển tới sân bay thành phố S thì bị lạc mất, vừa vặn Cố Thịnh Tầm lại tặng cho cô một con Doraemon to, mềm mại, Giang Miên liền ôm nó lên giường ngủ.

Lúc ngủ Giang Miên sợ bị lạnh nên đã kéo chăn bông kín mít. Ban đêm hơi nóng một chút, cô mơ màng kéo chăn ra. Đột nhiên, cô cảm thấy có một tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình khi cô đang ngủ. Cảm giác này khiến cô rợn cả người.

Vừa mở mắt, một đôi mắt màu lục quang đang nhìn cô chằm chằm, cách mặt cô cực gần, gần như là dính sát lại một chỗ.

Cô sợ tới mức hồn phi phách tán..

Cô hoang mang tột cùng: Là thứ gì đã thừa dịp cô ngủ mà bò lên giường cô?

Cuối cùng cô nén lại sợ hãi, mở to mắt tập trung nhìn vào, mới phát hiện: thế nhưng là con Doraemon mà Cố lão đại đưa!

Sợ bóng sợ gió một hồi, Giang Miên tức giận muốn mắng người: Một con thú bông thôi, vì cái gì lại đem đôi mắt nó phát quang???!!!