chương 7

Editor : TiểuA Thảo

Đường Viên Viên trấn an xoa xoa đầu Giang Miên an ủi nói: “ Nếu không cậu ném con gấu bông kia đi, không cầm ôm nó nữa!”

Nghe vậy, Giang Miên lại có chút do dự. Cô là sợ hãi nửa đêm chợt tỉnh bỗng phải đối diện với đôi mắt xanh phát sáng, nhưng mà cô lại vô cùng thích Doraemon, bởi nó là thần tượng tuổi thơ của cô nha! Hơn nữa, ngủ không có gấu bông cô liền không yên giấc nữa.

Tóm lại, chuyện này khiến Giang Miên bối rối cả một buổi sáng, thẳng đến khi gặp phải chủ nhiệm Chu Chính Mậu trên hành lang và được thầy nhờ đi lấy phiếu điểm.

“ Không cần!.... Nói!...”

Giang Miên đứng ở cửa cũng nghe thấy tiếng quát tháo của thầy tổng chủ nhiệm. Dù đã qua tuổi năm mươi nhưng giọng nói vẫn như cũ, vô cùng có lực.

“ Cốc cốc cốc!’’ Giang Miên gõ cửa.

“Mời vào!” Giang Miên vừa đẩy cửa liền gặp lại người quen cũ.

“ Cố Thịnh Tầm, tôi đang nói chuyện với em đấy, em có nghe không hả? Vì sao lại trốn học?” Thầy chủ nhiệm Lưu trừng mắt nhìn Cố Thịnh Tầm: “ Em giải thích cho tôi, vì sao buổi sáng hôm thứ ba lại trốn học?”

Hử? Này không phải cái hôm gặp cô đi gắp thú bông sao? Cô biết ngay mà, rõ ràng lúc ấy vẫn trong giờ học.

Cô nhìn về phía Cố Thịnh Tầm, ai ngờ Cố Thịnh Tầm cũng nhìn cô, cong cong khóe miệng.

Cái quái gì thế? Cô thật không hiểu cậu ta nhìn mình cái gì, cũng chẳng phải cô lôi kéo cậu ta trốn học!

Không biết vì cái gì, nhìn cậu ta cười, cô có chút chột dạ.

“ Được rồi được rồi, lại muốn viết kiểm điểm đúng không? Em viết là được!” Cố Thịnh Tầm thu hết biểu cảm của Giang Miên vào mắt, cười cười.

Thầy tổng chủ nhiệm là người cương trực công chính, mặc kệ học sinh trong nhà có tiền có thế như nào, phạm lỗi thì cứ như quy định mà phạt, không chút nương tay.

Giang Miên từ đáy lòng rất ngưỡng mộ các giáo viên như vậy.

Cô an tĩnh đứng yên một bên, cuối cùng thầy tổng chủ nhiệm phê bình Cố Thịnh Tầm đến mệt mỏi mới nhớ tới cô: “ A? Bạn học nữ, em tới có chuyện gì không?”

Giang Miên biết Cố Thịnh Tầm đang nhìn mình, cô như cũ vẫn duy trì mỉm cười nói: “ Em chào thầy, thầy Chu bảo em đến lấy bảng thành tích của lớp mười ban tám ạ.”

“ Bảng thành tích à? Để thầy tìm xem đã!” Thầy tổng chủ nhiệm mở tủ bàn làm việc, quay sang nhìn Giang Miên thấy hai quầng mắt thâm đen liền dừng đôi tay đang tìm kiếm, giáo dục: “ Sao quầng mắt lại thâm đen thế kia hả? Có phải lại thức đêm trốn tránh chơi điện thoại chứ gì? Đừng cho là thầy không biết có học sinh không nghe lời trộm giấu điện thoại di động!”

Giang Miên ngẩn ra: “Em không...”

“ Bình thường các buổi sáng thứ hai chào cờ thầy đã nói như thế nào? Mặc kệ là chơi điện thoại hay học bài cũng đều không được thức quá muộn! Cái gì quan trọng nhất với con người? Sức khỏe! Em nhìn xem các em một đám trẻ tuổi, nhìn so với các thầy cô đều cao to hơn, nhưng thực tế thì vô cùng yếu!”

Dạ?

Giang Miên mở to hai mắt nhìn chủ nhiệm Lưu, cô thực sự muốn hỏi thầy một câu: “ Chủ nhiệm, thầy nói những lời này còn có nghĩa khác sao?”

Cố Thịnh Tầm nhìn Giang Miên bên kia nghệt ra, vẻ mặt như đi vào cõi thần tiên, không khỏi cười thấp một tiếng, ai nhờ lại đem “ lửa cháy” dẫn tới người mình.

“ Cố Thịnh Tầm! Cậu cười cái gì? Cậu thấy tôi nói sai sao....”

“ Cốc, cốc,cốc!!!”

“ Vào!”

“ Chủ nhiệm Lưu.” Giang Miên hướng theo giọng nói nhìn qua, một thầy giáo đeo kính đi đến, cô mau chóng rũ mắt lễ phép chờ đợi.

“ Mấy đứa nhỏ ở đội tuyển Olympic đã trở lại rồi.”

Chủ nhiệm Lưu vừa nghe, trên mặt liền hiện lên vẻ kiêu ngạo. “ Được được, năm nay trường ta lại giật giải quán quân, phải khên, phải khen. A, cái cậu học sinh mà giành giải nhất cá nhân ấy đâu? Không dẫn tới cho tôi nhìn một cái sao?”

Thầy giáo đeo kính bước sang bên cạnh một bước, một học sinh nam mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu xám bước tới trước mặt chủ nhiệm Lưu.

Thầy chủ nhiệm Lưu kinh ngạc nhìn cậu:

“ Giang Hàn?”

“ Năm nay lại là em a! Rất lợi hại!” !” Lưu chủ nhiệm cao hứng mà đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “ Lần này thầy nghe nói đề rất khó đi, em đã làm sai câu nào rồi?”

Giang Hàn có chút hổ thẹn cười cười: “ A...em không có làm sai bài nào cả.”

Chủ nhiệm Lưu và Giang Miên: “ .....” Ngươi không làm sai bài nào thì ngươi tỏ vẻ hổ thẹn làm gì? Dối trá!

Giang Miên mang vẻ mặt ai oán trừng mắt nhìn cậu em “ Đồ dối trá”, vừa vặn Giang Hàn hơi hơi nghiêng đầu, cúi đầu cười lộ ra một hàm răng trắng.

Giang Miên vừa định trợn mắt trắng, Giang Hàn nói khẩu hình “Có quà”, Giang Miên mới nhớ tới Giang Hàn từng nói mua đồ ăn cho cô, nghĩ nghĩ, lại đem suy nghĩ trợn mắt trắng thu về.

Giáo huấn em trai thì khi nào mà chả được, còn giờ thì đương nhiên là có đồ ăn mới là quan trọng nhất a!

Giang Hàn thấy thế, khóe miệng nhướn lên cúi đầu cười cười: Quả nhiên, có thể làm chị gái tham ăn của cậu an tĩnh lại đại khái chỉ có đồ ăn đi.

Chủ nhiệm Lưu chỉ lo cao hứng, hoàn toàn không chú ý tới Giang Hàn, nhưng Cố Thịnh Tầm đứng đó lại đem hành động của cả hai người thu hết vào mắt, đáy mắt hiện lên một tia bực bội khó hiểu.

Thầy giáo đeo kính và chủ nhiệm Lưu trao đổi lại tình huống trận Olympic vừa rồi, Giang Hàn nhàm chán nhìn về phía Giang Miên, phát hiện chân trái cô chị đứng thẳng một hồi lại đổi chân nghỉ, vì thế liền thưa: “ Chủ nhiệm, em vừa trở về nên muốn về lớp đem chương trình học còn thiếu bổ sung lại.”

Chủ nhiệm Lưu bừng tỉnh, lập tức gất đầu: “ Được, được, được, mau về lớp đi. Nếu các bạn học khác cũng giống em thì có phải tôi bớt lo không!” Giang Hàn lễ phép cười cười bước ra ngoài văn phòng, trước khi đi còn nháy nháy mắt với Giang Miên. Cố Thịnh Tầm lạnh lùng nhìn hắn, Giang Hàn không khỏi một trận run run: Sao tự nhiên lạnh cả người thế nhỉ?

Giang Miên nhẹ giọng nhắc nhở: “Chủ nhiệm, phiếu điểm……”

“ Đây, đây, cho em” chủ nhiệm Lưu tìm được phiếu điểm đưa cho Giang Miên, lại nhìn Cố Thịnh Tầm, phất phất tay cho hai người đi ra ngoài, sau đó tiếp tục cùng thầy giáo đeo kính nói chuyện.

Giang Miên và Cố Thịnh Tầm đi ra khỏi văn phòng. Cô ngó nghiêng nhìn xung quanh không thấy Giang Hàn đâu, liền đến chờ ở văn phòng bên cạnh.

Cố Thịnh Tầm chủ động mở miệng: “ Không đi sao?’’ Ban tám và ban mười ở cùng tầng, hai ban cách nhau không xa.

Giang Miên tưởng tượng rất nhanh liền có đồ ăn ngon thì tâm tình sung sướиɠ không nhịn được. Khóe miệng cô cong cong, tươi cười xán lạn, mấy tia nắng nhỏ vụn xuyên qua tán cây chiếu lên người cô, khiến cô như được mạ lên một vòng kim sắc bên ngoài lấp lánh.

Không biết là do ánh mặt trời quá lóa mắt hay là do điều gì khác, trong nháy mắt Cố Thịnh Tầm ngây người, mặt mày không tự giác gián ra nhu hòa.

“ Chúng ta....” tiện đường.

“ Tôi chờ Giang Hàn.” Biểu tình Cố Thịnh Tầm lập tức cứng lại.

Lúc này, Giang Hàn từ cầu thang chạy tới, trong tay còn ôm một cái túi to. Giang Miên chợt phát hiện Giang Hàn so với cô đã cao hơn một cái đầu. Cô từ trong tay Giang Hàn nhận lấy cái túi, thở dài nói: “ Em thật nhanh lớn như vậy, chị thật mau không hình dung được em trông như thế nào!”

Giang Hàn: “.....???Chị bị cận thị nghiêm trọng lắm sao?”

Cận thị?

Cố Thịnh Tầm đánh giá Giang Miên, trách không được bữa trước cứ thấy cô thường xuyên nheo mắt.

“ Buổi tối tan học cùng nhau đi ăn cơm nhé!” Giang Hàn thật sự phải đi học lại các bài học bị bỏ dở, Giang Miên không cùng cậu nói nhiều, gật gật đầu đáp ứng.

Giang Hàn đi rồi, Giang Miên vừa quay đầu thì phát hiện Cố Thịnh Tầm vẫn còn chưa rời đi, lười biếng dựa vào tường không biết đang nghĩ cái gì. Cô nhấc chân đi qua, duỗi tay quơ quơ tay trước mặt cậu: “ Này, còn không đi sao? Nghĩ cái gì đấy!”

Cố Thịnh Tầm chớp chớp hàng mi dài, chậm rãi chuyển động mắt: “ Tối hôm qua em ngủ không ngon sao?” Giang Miên sửng sốt, Cố Thịnh Tầm chỉ chỉ vào đối mắt cô: “ Quầng thâm mắt.”

Giang Miên vừa nghe, bĩu bĩu môi, đem quá trình hình thành “ đôi mắt kinh hồn” kể cho cậu nghe. Cố Thịnh Tầm nghe xong không nhịn được cười. Dưới ánh mắt gϊếŧ người của Giang Miên vỗ vỗ đầu cô, nói: “ Em lấy giấm trắng đổ lên chỗ phát sáng, sau đó rửa sạch là được.”

“ Có tác dụng ?” Giang Miên nghi ngờ nhìn cậu.

“ Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Khóe miệng Giang Miên run rẩy: Những lời này như thế nào nghe quen quen ...

Rất mau đến ban tám, Cố Thịnh Tầm gọi cô lại: “ Con gái thường thích quà gì thế?” Cậu lại bổ sung nói: “ Tuổi nhỏ nhỏ.”

Cậu nhớ rõ mẹ Từ ngày đó nói cô nhỏ hơn cậu hai tuổi.

Giang Miên cho rằng cậu muốn tặng quà cho em bé, nghiêng đầu nhĩ nghĩ, nói: “ Mấy đứa trẻ khác thì tôi không biết, nhưng khi tôi còn nhỏ thì thích những cái gì đó mới lạ, không giống bình thường.”

“ Ừ, em vào đi.”

Cố Thịnh Tầm sờ sờ cằm, suy tư....

Giang Miên cầm phiếu điểm đưa cho thầy Chu. Chu Chính Mậu nhận phiếu điểm vẫn chưa xem một cái mà nhìn cô cười ha hả: “ Chân có phải rất mỏi không, mau về chỗ nghỉ ngơi đi!”

“....” Cô tự nhiên cảm thấy.... Chu Chính Mậu chính là cố ý nhờ cô đi lấy phiếu điểm, sau đó cô thay ông chịu đựng nghe chủ nhiệm Lưu lải nhải?

Tới gần giữa trưa tan học buổi sáng, tâm tư các bạn học đã không biết bay đến chỗ nào rồi, ríu rít sôi nổi thảo luận đợi lát nữa ăn gì. Giang Miên từ lúc ăn tôm hùm đất ở tầng hai nhà ăn liền rất thích. Cô phát hiện đồ ăn ở đây không chỉ đa dạng mà hương vị còn rất ngon nữa! Không thua gì a di nấu cơm ở trong nhà cô.

Chuông tan học vang lên, Giang Miên kéo Đường Viên Viên còn chưa kịp thu dọn bàn học, liền xông ra khỏi phòng học trước.

Vừa đến nhà ăn Giang Miên liền sợ ngây người: Tại sao cô là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học mà vẫn có nhiều người như vậy chứ?!

Đường Viên Viên thở hồng học đi theo bên cạnh cô, nhìn biểu tình tự trách của Giang Miên, cô an ủi: “ Chúng ta đã ra đủ sớm rồi, chỉ tại phòng học của chúng ta quá cao thôi, cậu đừng tự trách.”

Giang Miên quay lại, vẻ mặt không để bụng: "Tớ tự trách mình? Tại sao lại phải trách chính mình, tớ chỉ buồn vì không ăn được sớm thôi! Tớ đói quá ..."

“....”

Đôi mắt Giang Miên xoay chuyển một hồi, lôi kéo Đường Viên Viên khom lưng chen vào một cánh cửa, tự tin cong cong khóe miệng: “Đi, tớ mang cậu đi lầu hai nhà ăn ăn ngon!”

Đường Viên Viên có chút lo lắng, nhìn xung quanh: “ Trường học không cho học sinh đến nhà ăn tầng hai ăn cơm đâu, đó là nơi các cấp lãnh đạo đến công tác, thị sát ăn cơm, nên bị thấy là sẽ bị mắng đó...”

Giang Miên xem trọng thời cơ, chạy như bay, mang theo Đường Viên Viên cùng nhau chạy lên tầng hai. Giang Miên thở một hơi, quay đầu nhìn về phía Đường Viên Viên mồ hôi đầy đầu, mặt mày hớn hở: “ Đi, hôm nay tớ mời cậu ăn tôm hùm đất dưới cơm! Ăn siêu cấp ngon!”

Ở nhà ăn, dì lấy cơm hỏi cô muốn ăn cay hay không, Giang Miên không chút do dự nói: “A di, một phần cay nhất!” Dì lấy cơm vừa nghe, cười vui vẻ: “Cô gái nhỏ, con thực có thể ăn cay nha!”

Giang Miên hơi kiêu ngạo nâng nâng cằm, cười tủm tỉm cùng dì ở nhà ăn nói chuyện phiếm: “Đúng vậy, con đặc biệt thích ăn cay! Con đặc biệt thích cơm dì nấu nha, ăn siêu cấp ngon! Dì xem con còn mang bạn học tới ăn cơm này!”

Dì nấu cơm nhà ăn đã sớm bị Giang Miên nịnh cười vui vẻ, vẻ mặt hiện lên nếp gấp: “ Được nha, thích thì lần sau con lại thường xuyên tới nhé!” Dì quay đầu nhìn về phía Đường Viên Viên: “Vậy cô gái nhỏ bên cạnh cũng một phần cay nhất sao?”

Đường Viên Viên liên tục lắc đầu, trên đầu dựng thẳng lên mấy sợi tóc không theo nếp lắc lư theo động tác của cô, đáng yêu cực kỳ: “Không không không…… Con chỉ cần cay một chút thôi ạ.” Cô nàng dùng ngón trỏ và ngón tay cái so một chút, lại lần nữa cường điệu: “Con không ăn được quá cay ạ.”

“Được!”

Mười phút sau, Giang Miên yên lặng đưa qua một hộp giấy ăn, nhìn chóp mũi, trên trán Đường Viên Viên hai bên đầy mồ hôi, sâu kín thở dài: “Tớ còn tưởng rằng cậu nói không thể ăn cay là khiêm tốn, xem ra cậu thật sự không thể ăn cay. Lần sau tớ sẽ rút kinh nghiệm không đưa cậu đi ăn cay nữa.”

Đường Viên Viên xoa xoa gương mặt đầy mồ hôi, ngẩng đầu lên, trừng một đôi mắt to đen nhánh, miệng bởi vì ăn cay trở nên đỏ hồng: “Kỳ thật ở đây người ta không ăn cay lắm, bất quá món này rất ngon, chỉ là hơi cay tí thôi....tê...”

Giang Miên bị bộ dáng của cô bạn chọc cười, thấy cô buông chiếc đũa, cười nói: “Đi, chúng ta đi siêu thị mini mua chút nước uống đi.”

---------------

Tác giả có lời muốn nói

Miên Bảo: Lão Lưu nói hiện tại người trẻ tuổi thân thể đều rất yếu!

Tầm ca ( dần dần tới gần ): Miên Bảo đây là muốn cho chồng hảo hảo chứng minh một chút a ~ ân?

Lão Lưu: Lão Lưu ta không phải ý tứ này……

Tầm ca có vẻ thích ăn giấm với em trai của mình.

* Lời editor: Các bạn thi học kì thế nào nào rồi? Tốt chứ! ^^