chương 5

Giang Miên liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ ủy viên sinh hoạt, thấy gương mặt cô bạn bỗng ửng hồng xong lại trắng bệch.

Giang Miên: “……” Này mẹ nó hai người đều là cái quỷ gì?

Chu Nhiêu nhìn trên mặt đất còn dư lại một chai nước, nhìn xung quanh: “ A Tầm đâu? Còn một chai nước này! A tầm!”

“Ai u!!!” Chu Nhiêu che lại đầu, bực tức quay đầu lại: “Ai mẹ nó đánh lão tử … ách? A tầm?”

Cố Thịnh Tầm từ phía sau Chu Nhiêu đi tới, lạnh lùng nhìn hắn: “Là tôi đánh cậu.”

Chu Nhiêu tức khắc ủy khuất ôm đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Các cậu đều khi dễ tôi!”

Giang Miên bị vẻ mặt của cậu làm cho bật cười, “Phụt” cười một tiếng, Cố Thịnh Tầm nghe tiếng nhìn về phía cô, Giang Miên nỗ lực banh khóe miệng, ra vẻ bình tĩnh mà đưa qua một chai nước : “Anh uống nước không?”

Cố Thịnh Tầm quét mắt nhìn cô gái nhỏ nghẹn cười, trong mắt giảo hoạt toàn ý cười muốn giấu cũng không được, giống như con cáo nhỏ vừa chơi xấu. Cậu duỗi tay tiếp lấy chai nước: “Cảm ơn.”

Cảm ơn……?!

Xung quanh các bạn học đang nhìn trộm về phía này đều sắp điên rồi! Cố Thịnh Tầm! Cố đại lão thế nhưng nhận nước của học sinh chuyển trường! Lại còn là nữ sinh?! Còn nói… cảm ơn!!

“Không khách khí ~” Giang Miên đưa nước xong, cúi nhìn đồng hồ, còn một phút nữa là tan học, vì thế quay đầu lại nhìn về phía Đường Viên Viên: “Viên Viên, chúng ta quay về phòng học đi?”

Đường Viên Viên cầu còn không được, giống như chim gõ kiến liên tục gật đầu.

Bộ dáng thơ ngây, nhút nhát khiến “tình thương của mẹ” trong Giang Miên trỗi dậy.

“Được!” Giang Miên hướng ba người gật gật đầu, “Bọn em về phòng học trước!”

Chu Nhiêu không tha nhìn bóng dáng hai người hô to: “Được rồi, em gái Miên có thời gian tìm chúng ta chơi nhớ!”

Giang Miên không quay đầu, phất phất tay xem như đáp lại.

Giang Miên mới vừa bước vào lớp học, còn chưa đợi cô nói chuyện, các bạn trong lớp học nháy mắt đều xông tới, anh một câu tôi một câu nói:

“Giang Miên cậu thật là lợi hại, cư nhiên có thể bình thường cùng các lão đại nói chuyện phiếm!”

Không bình thường nói chuyện phiếm chẳng lẽ dùng sóng điện não giao lưu?

“Giang Miên cậu không sợ bọn họ sao?”

Giang Miên nghe được lời này nghĩ vẫn là nên nói đúng, hắng giọng nói: “Kỳ thật bọn họ cũng khá tốt.” Thích giúp đỡ mọi người, loại người này không nhiều lắm đâu!

“Oa! Không thể nào…… Giang Miên cậu vừa tới nên có thể không biết, bọn họ mà đánh nhau thì cực kì dữ tợn!” Giang Miên yên lặng mà hồi tưởng: Mình đánh nhau cũng thực dữ tợn đi……

“Giang Miên cậu thế nào lại cùng Cố lão đại quen biết thế?”

Vấn đề này……

Giang Miên có điểm khó xử, chuyện này không thể nói là ở Cục Cảnh Sát quen biết đi? Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Quen biết từ hồi nhỏ.”

Bạn học nháy mắt điên cuồng vây quanh, mồm năm miệng mười bàn tán về cái tin tức mới này. Lúc bọn họ hỏi câu tiếp theo Giang Miên ý thức được: Cô tựa hồ tự bê đá đập chân mình.

“Cố lão đại chơi gắp thú bông lợi hại không?!”

“……” Giang Miên rối rắm, cô chưa nhìn thấy thì làm sao mà biết được, cô chỉ tùy tiện bịa ra một chút thôi!

Giang Miên nghĩ nghĩ, Cố Thịnh Tầm ở Thần An trong cảm nhận chung của mọi người địa vị không giống bình thường, cô cảm thấy mình phải có nghĩa vụ duy trì địa vị tối cao của anh vì việc anh đã giúp đỡ và mời cô đi ăn!

“Ách……” Giang Miên suy nghĩ một lát tìm từ, nghiêm trang nói: “Lợi hại! Phi thường lợi hại!”

Mọi người ồ lên, không nghĩ tới đại lão không riêng đánh nhau lợi hại, đến trò gắp thú bông cũng lợi hại nha!

Chu Nhiêu từ quầy bán quà vặt trở lại lớp, cầm hai chai Coca đưa cho Cố Thịnh Tầm và Từ Chu Lễ, ra vẻ thần bí cười hề hề mà nhìn hai người: “Các cậu biết lúc về tôi nghe được tin gì không?”

Cố Thịnh Tầm không nói chuyện, ngửa cổ uống Coca. Vẫn là Từ Chu Lễ tiếp lời, vừa mở nắp Coca vừa hỏi: “Nghe thấy được cái gì?”

Chu Nhiêu tặc lưỡi hề hề nhìn Cố Thịnh Tầm nháy nháy mắt, bị ánh mắt đe dọa của Cố Thịnh Tầm uy hϊếp bại trận, cuối cùng còn bị Từ Chu Lễ hừ mũi xem thường: “Không nói thì im miệng.”

Chu Nhiêu ủy khuất mà trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, lúc này mới nói: “Tôi vừa rồi nghe thấy mọi người đồn, em gái Miên nói A Tầm của chúng ta gắp thú bông đặc biệt lợi hại, còn cõng em gái Miên đi gắp cả trăm con, vô cùng lợi hại!”

“Phốc ——”

Từ Chu Lễ mới vừa uống một ngụm Coca nháy mắt phun ở cạnh chân Chu Nhiêu, Cố Thịnh Tầm đang xoay chai Coca động tác cũng cứng lại.

Chu Nhiêu sắc mặt có chút khó coi, Từ Chu Lễ biết rằng đôi giày AJ là mệnh căn tử của Chu Nhiêu, liên tục xin lỗi: “Tôi sẽ đem đôi giày cậu nhìn trúng tặng cho cậu, cậu mau kể nhanh cho tôi nghe một chút xem chuyện gì xảy ra!”

Chu Nhiêu vừa nghe Từ Chu Lễ muốn đem tặng cậu đôi giày phiên bản giới hạn AJ cậu đã mơ ước từ lâu, lúc này mới cao hứng: “Chính là có chuyện như vậy, nghe nói là em gái Miên chính mình nói.” Hình như có một chút không vui, cậu hừ hừ hai câu: “Em gái Miên vì cái gì mà không khen tôi lợi hại, tôi gắp thú bông cũng vô cùng lợi hại mà!”

Từ Chu Lễ vẻ mặt không còn gì để nói: “Này đây không phải trọng điểm đi! Trọng điểm là… em gái Miên sao biết A Tầm gắp thú bông lợi hại!”

Chu Nhiêu nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ trọng điểm không phải là A Tầm khi nào cõng em gái Miên cùng chúng ta đi gắp thú bông?”

Từ Chu Lễ tay chống cằm, sửng sốt sau một lúc lâu, chớp chớp mắt: “Đúng! Cậu nói đúng! Kia A Tầm lúc nào cõng em gái Miên Muội cùng chúng ta đi gắp thú bông đâu?”

Chu Nhiêu nghiêm trang mà nói: “Tôi cảm thấy……”

“ Bang”

“ Tôi cảm thấy … hai đứa cậu da ngứa phải không.”

Hai người đồng thời nghiêng đầu, Cố Thịnh Tầm tươi cười đầy mặt nhìn bọn họ. Rõ ràng là cười, nhưng bọn họ nhìn rõ ràng chính là vẻ mặt âm trầm!!!

Chu Nhiêu chà xát cánh tay, run run rẩy rẩy mà nhìn về phía Từ Chu Lễ: “Rõ ràng là mùa hè……”

“Vì cái gì có chút lạnh lẽo……?” Từ Chu Lễ ăn ý mà nhìn về phía Chu Nhiêu.

“Đúng vậy……Lạnh thật……”

Cố Thịnh Tầm: “……”

Ngay trước một giây Cố Thịnh Tầm nổi bão, hai người khôi phục bộ dáng nghiêm túc: “ A Tầm, cậu tính làm gì bây giờ?”

Cố Thịnh Tầm nằm phủ phục xuống mặt bàn, dúi đầu vào khuỷu tay, âm thanh nặng nề: “ Không thế nào cả, ngủ!”

Tính khí Cố Thịnh Tầm khi rời giường khá khó chịu, thời điểm cậu ngủ bất luận ai đều không ther quấy rầy cậu, Chu Nhiêu và Từ Chu Lễ đành phải im lặng.

***

Sau khi tan học Chu Nhiêu liền chạy đi sân bóng rổ huấn luyện, Từ Chu Lễ có tài xế lái xe trong nhà tới đón, Cố Thịnh Tầm bỗng nhiên nhớ đã lâu không có đi qua khu trò chơi điện tử, đang chuẩn bị về nhà thì bước chân dừng một chút, đi ngược lại đường về nhà.

Giang Miên hôm nay đều bất đắc dĩ, không biết sao lại thế này rõ rang cô khen Cố Thịnh Tầm gắp thú bông rất lợi hại nhưng thế nào lại bị truyền thành “Cố Thịnh Tầm cõng cô đi gắp thú bông rất lợi hại”! Cũng không biết lời này có truyền tới tai đương sự không.

Lớp 10 tạm thời còn chưa phải học tiết tự học buổi tối, tan học đều vào lúc trời còn rất sáng, Giang Miên nghĩ dù sao tên nhãi ranh Giang Hàn kia ngày mai mới có thể trở về, phòng kí túc hiện giờ thì có mỗi mình cô ở, nghĩ còn không bằng ra ngoài chơi một chút rồi về.

Giang Miên là cô gái nói làm là làm, nói đi là đi.

Khu trò chơi điện tử ánh đèn ngũ quang thập sắc giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, Cố Thịnh Tầm vừa đi vào tay liền có chút ngứa.

Cậu hướng tới khu xạ kích đi đến, từ xa đã thấy một thân ảnh nhỏ xinh đang đứng trước bệ bắn nâng một khẩu súng màu bạc.

“ Phằng phằng phằng!” Một kích trúng hồng tâm, vài phát còn lại đều ở vòng chin, mười phát hoàn mĩ.

Cậu chậm rì rì đi đến bên cạnh người nọ, khẽ cười một tiếng: “ Rất lợi hại!”

Giang Miên lâu không chơi, tay có chút ngượng, cô buông súng, lắc lắc đôi tay mỏi, khẽ nâng cằm khóe miệng nhếch lên một độ cung: “ Đương nhiên! Nếu là lúc trước thì tuyệt đối mười hoàn mười!”

Bộ dáng kiêu ngạo làm Cố Thịnh Tầm không khỏi cong cong khóe miệng, cậu ghé vào Giang Miên: “ Anh nghe nói…. Em nói cho người khác anh gắp thú bông cho em thú bông rất lợi hại?”

“ Còn gắp những trăm con? Phải không?”

Giang Miên nghe thấy giọng Cố Thịnh Tầm phía sau, đầu tiên là chột dạ, rất mau trấn định lại. Nhanh chóng lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, mở to hai mắt tăng vài phần khí thế, không nghĩ tới Cố Thịnh Tầm nhìn như đứa trẻ cổ quái: “ Em là vì bảo vệ vị trí tôn nghiêm của lão đại trước trước các bạn học , che lại lương tâm nói anh gắp thú bông rất lợi hại, ai biết lại truyền thành cái dạng này! Hừ…miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ! Anh làm lão đại Thần An thật tốt, nghiêm túc phải quản!”

Cố Thịnh Tầm ôm cánh tay cúi nhìn Giang Miên bất giác nhướng mày: “ Nói như vậy nghĩa là anh phải cảm ơn em? Em thực tốt a tiểu bằng hữu~”

Hai ngày Giang Miên quen biết tiếp xúc với Cố Thịnh Tầm, cảm thấy cậu cùng Chu Nhiêu, Từ Chu Lễ không giống âm trầm, đáng sợ trong lời đồn của các bạn học.

Khóe miệng cô hơi nâng lên, đáy mắt lóe giảo hoạt: “Đó là! Chẳng lẽ nói……” Cô cố ý kéo dài giọng, thần bí cười hề ghé sát vào Cố Thịnh Tầm, nói: “Anh…… Không được?”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường 1:

Mọi người ( bát quái ): Lão đại lợi hại sao?

Miên Bảo ( mặt đỏ ): Lợi hại…… Thực…… Lợi hại

Tiểu kịch trường 2:

Trời rung, đất rung, giường rung ( tiểu xe lửa ô ô ô khai quá )

Tầm ca ( thấp giọng ): Anh không được, ân?

Miên Bảo ( khóc khanh khanh ): Em sai rồi!! ĐI ra!

***

“Anh không……được?” Cố Thịnh Tầm thân thể cứng đờ, ngược lại nhìn về phía Giang Miên, trong mắt thần sắc không rõ, cậu không những không né, ngược lại tiến lên càng đứng sát vào Giang Miên một chút, đè thấp giọng, nghe tới có loại mạc danh mị hoặc: “Anh có được không…Em thử một chút chẳng phải sẽ biết sao ~ Hửm?”

Giang Miên vừa nói xong liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình, này nói luyên thuyên cái gì, rõ ràng là thiếu đòn!!

Cô có chút mất tự nhiên mà lui về phía sau một bước, ngẩng đầu, ra vẻ hung hăng trừng khuôn mặt đẹp đẽ của Cố Thịnh Tầm: “Em mới không! Anh nói gì nói……” Cô càng nói càng không tự tin, đôi mắt cô đảo tới đảo lui, cố ý không nhìn anh.

Cố Thịnh Tầm đem thu hết động tác nhỏ của cô vào trong mắt, khóe môi hơi hơicong lên, người đứng thẳng không tiếp tục trêu cô.

Giang Miên thấy thế, hướng bên cạnh dịch hai bước, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mẹ nó, lão đại không hổ là lão đại, ngay cả lời nói ra cũng có uy lực và khí phách như vậy“ Được rồi, được rồi,” cô nhảy ra một bước, vẻ mặt đề phòng nhìn Cố Thịnh Tầm: “Anh tới nơi này không phải muốn chơi sao? Anh mau đi đi, chúng ta ai chơi thì tự mình chơi của người nấy!”

Cố Thịnh Tầm vừa định nói “Được”, liền thấy cách đó không xa một cái máy gắp thú bông được một đám học sinh tiểu học đeo khăn quàng vây quanh, nhớ tới cô gái nhỏ bên cạnh này gắp thú bông cực kì lợi hại, khóe miệng hơi nhếch lên. Dưới sự hoảng sợ của Giang Miên và ánh mắt của người qua đường liền xách cổ áo Giang Miên từ trong đám người đi tới.

“Anh định làm gì!” Giang Miên giãy giụa muốn tránh thoát khỏi móng vuốt của Cố Thịnh Tầm , vừa vặn Cố Thịnh Tầm đã bước tới máy gắp thú bông, liền thả tay, hơi hơi mỉm cười, nói từng chữ rõ ràng: “Máy gắp thú.”

Giang Miên sửa sửa cổ áo bị kéo đến nhăn dúm dó, hồ nghi mà nhìn về phía hắn: “Anh sẽ sao?”

Một lần cũng chưa từng chơi gắp thú bông Cố lão đại nghe thấy nghi ngờ về khả năng của mình từ ba từ đơn giản của cô, nhướng mày: “Thử xem chẳng phải sẽ biết?”

Cố Thịnh Tầm nhìn quanh bốn phía, chỉ chỉ bên cạnh một máy chứa đầy gấu bông Doraemon, nhẹ nâng nâng cằm, thần sắc tự tin: “Hãy chờ xem, cho em bảy tám cái không thành vấn đề.”

“ Oa!!!” xung quanh vây một đám” khăn quàng đỏ” khâm phục nhìn Cố Thịnh Tầm, Giang Miên đen mặt: Này nếu ở trong truyện tranh, đại khái chính là một đám ánh mắt lấp lánh đi?

Gắp thú bông thì có gì khó?

Cố Thịnh Tầm tỏ vẻ này chẳng lẽ không phải rất đơn giản sao? Chuyển qua mục tiêu phía trên, nhấn một cái, không phải dễ sao? Có khó gì đâu?

Nhưng mà, tàn khốc hiện thực cho Cố lão đại vang dội một cái tát.

“Ai nha! Thiếu chút nữa thì!”

“Leng keng ——”

“Ai nha! Không được!”

“Leng keng ——”

“…… Lại không được!”

Cố Thịnh Tầm lần lượt nhét đồng xu vào hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng có người nhìn không được nữa.

Một cậu bé mập mạp mặc bộ đồng phục học sinh đeo khăn quàng đỏ vỗ nhẹ Cố Thịnh Tầm: "Đại ca, nếu anh không gắp được thì có thể đến lượt chúng em chơi được không ?" Cậu nhóc khuân mặt u sầu nới: “ Em cảm thấy khả năng anh vẫn không gắp được đâu…”

Cậu nhóc nhỏ mập mạp bởi vì rối rắm ủy khuất chu miệng, phá lệ đáng yêu.

Giang Miên khóe miệng nhịn không được dương lên, mím chặt môi, đem cơn buồn cười nghẹn trở về.

“Đúng vậy đúng vậy…… Chúng em đều không được chơi!” Lời này vừa nói ra, mấy đứa học sinh tiểu học bên cạnh cũng đều theo sau phụ họa, “Đại ca ca, chúng em một lát nữa còn phải về nhà sớm một chút, anh có thể để cho chúng em chơi trước, lấy mấy con gấu bông.”

Cố Thịnh Tầm vẫn luôn không gắp được một con gấu bông, thiếu chút muốn ở cạnh máy gắp thú bồi hồi.

Mấy đứa học sinh tiểu học này còn cười nhạo cậu. Lại còn…lấy mấy con gấu bông?