chương 4

Editor: TiểuA Thảo

Giang Miên cực kì tự nhiên tắt điện thoại, nhìn Chu Tư Lễ mỉm cười không nói.

Thấy thế, Từ Chu Lễ cũng không tiếp tục hỏi nữa, vừa lúc Cố Thịnh Tầm thanh toán xong mở cửa đi vào, Giang Miên cầm điện thoại đứng dậy nhìn về phía anh: “ Em còn có chút việc, cảm ơn anh đã mời bữa trưa.”

Nếu muốn đi thì phải chào hỏi Cố Thịnh Tầm trước, dù sao thì cũng là anh mời ăn cơm.

Chu Nhiêu kinh ngạc nói: “ Em gái Miên sao sớm như vậy đã về rồi?”

Giang Miên gật gật đầu: “ Vâng!”

Cô gái nhỏ người ta cũng đã nói như vậy, Chu Nhiêu cũng không tiện nói nhiều: “Được rồi, bọn anh đều học ở cao trung Thần An, nếu em không có việc gì thì có thể tới tìm chúng ta chơi!”

Giang Miên cong cong đôi mắt:” Cảm ơn.”

Cố Thịnh tầm híp híp mắt, hẳn là do vừa ăn cay nên cả miệng cô gái nhỏ đều đỏ, chợt nhớ người ta từng nói môi anh đào quả thật rất giống.

“ Được…đi cẩn thận.” Anh nghiêng người tránh ra khỏi vị trí cửa, Giang Miên mỉm cười gật đầu với mọi người trong phòng xong liền quay người đi thẳng ra ngoài.

Lúc rời đi Giang Miên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hôm nay là thứ ba, lúc này…cao trung Thần An hẳn là vẫn đang học đi?

***

“ Chị ơi, trận thi đấu của em kết thúc! Ngày mai có thể trở về!” Giang Miên mở loa ngoài điện thoại, nằm trên giường kí túc xã xem phim, với lấy túi đồ ăn vặt mua từ siêu thị, không thích ý lắm.

“ Để xem nào, ngày mai à…” Giang Miên mở lịch điện thoại“ Ngày mai là thứ tư, em về sớm một chút, chị mời mày ra ngoài ăn cơm!”

Giang Hàn cao hứng gật đầu, đột nhiên nhớ tới Giang Miên ở bên kia không nhìn thấy: “Được rồi! Chị có muốn ăn cái gì không? Thành phố Z có nhiều món ngon lắm!”

Vừa nghe có đồ ăn ngon, Giang Miên lập tức lên tinh thần, từ trên giường nhảy dựng lên, không cẩn thận đυ.ng vào ván giường “ Cộc” một cái đau điếng. Cô không chút nào để ý, hung phấn kêu lên: “ Thành phố Z? Sao em lại đi đến thành phố Z! Được được được, em cảm thấy ăn ngon thì đều mua một phần! A không, hai phần đi!”

Giang Hàn mỉm cười cắt đứt điện thoại: “ Chị gái, tuần trước từ sớm em đã nói cho chị là em muốn đi thành phố Z thi đấu. Em muốn tuyệt giao với chị.”

“ A không phải, chị…đô…đô…” Giang Miên nhìn giao diện cuộc trò chuyện kết thúc, cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn.

Là ai cho em trai soái khí dung cảm mà dám cúp điện thoại của cô?

Lương Tĩnh Như sao?

Đã vào lớp, nhưng giáo viên vẫn chưa đến. Giang Miên đứng ở hành lang lớp 10, nghe các bạn trong lớp nhỏ giọng trao đổi, cô không để ý lại tiếp tục thờ ơ nhìn phong cảnh trên sân bóng. Đột nhiên nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc đang chơi bóng rổ trên sân, nhíu mắt nhìn chăm chú, hóa ra là một nhóm Cố Thịnh Tầm, Chu Nhiêu cùng một đám người.

Cố Thịnh tầm tựa hồ là có chút mệt mỏi, ngồi ở dưới bóng cây uống nước. Giang Miên không tự chủ nhớ tới cảnh khi anh uống nước, hầu kết cứ thế mà trượt lên xuống vô cùng quyến rũ.

Như thể nhận ra có người đang nhìn mình, Cố Thịnh Tầm cau mày nhìn lại đây, Giang Miêncũng không biết như thế nào, thân thể như tự phản ứng ngồi thụp xuống.

Cố Thịnh Tầm cảm thấy rất kỳ quái, cậu rõ ràng cảm nhận được ở khu dạy học có người đang nhìn cậu, nhưng vừa quay đầu lại, lại không có ai.

“ Bạn học Giang…Giang Miên? Em ngồi xổm ở đây làm gì?”

Giang Miên theo giọng nói nhìn lên, một giáo viên nam tuổi chừng bốn mươi năm mươi tuổi đứng trước mặt cô, nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Giang Miên bất động thanh sắc mà đánh giá thầy giáo: Tóc thưa thớt, bụ bẫm, cười tủm tỉm, bụng bia…… chà, xem ra đây chính là thầy chủ nhiệm lớp mới Chu Chính Mậu của cô.

Cô tiến lên một bước, mỉm cười cúi đầu: “Chào thầy Chu, em là Giang Miên.”

“Tốt, tốt!” Chu Chính Mậu cười ha hả nhìn cô: “Còn tưởng em mấy ngày nữa mới đến, ở bên ngoài có nóng không?”

Giang Miên ngay thật gật gật đầu: “Có chút nóng, em cảm thấy thành phố S nóng hơn so với kinh đô một chút.” Lúc giữa trưa Giang Miên cùng bọn Cố Thịnh Tầm tách ra, liền trở về khách sạn thu dọn đồ vật đi ký túc xá. Thành tích của cô cũng không tệ lắm, nhưng cũng không biết thành phố S dạy học tiến độ có giống kinh đô hay không, cho nên vẫn nên trở về đi học sớm một chút.

“Ha ha ha ha, em cứ ở một thời gian liền sẽ quen thuộc nhanh thôi, trong trường học đều có điều hòa, em đi học mặc nhiều quần áo một chút, cẩn thận bị cảm!” Chu Chính Mậu cười tủm tỉm bộ dáng thật sự không giống một giáo viên, mà giống như ông lão ở dưới lầu nhà cô, mỗi ngày dắt con Husky khàn khàn nói “Thân thể quan trọng nhất.”

Giang Miên nghe vậy có chút kinh ngạc, ở kinh đô, các thầy cô giáo đều thực chú trọng học tập, đều là đem học tập để lên hàng đầu.

Những lời này khiến cảm xúc không vui của cô khi tới thành phố S đều tiêu tán, cô cảm thấy vô cùng mong chờ ba năm cao trung ở đây.

“Các bạn học, thầy giới thiệu một chút, đây là bạn học mới của chúng ta :”Giang Miên.” Chu Chính Mậu dẫn Giang Miên vào phòng học, vỗ vỗ bục giảng, cười ha hả nói: “Cả lớp hoan nghênh bạn mới nào!”

Các bạn học ngừng làm việc, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Miên.

Giang Miên hướng về phía mọi người hơi hơi mỉm cười, đôi mắt cong cong giống vầng trăng non nhỏ. Cô xoay người cầm phấn viết tên mình ở trên bảng đen, giọng nói thanh thúy dễ nghe: “Chào mọi người, mình là Giang Miên.”

“Giang Miên, hoan nghênh bạn!” Một nam sinh đeo kính đen đi đầu vỗ tay, sau đó cả lớp đồng loạt theo vỗ tay, còn có nam sinh huýt sáo mấy cái.

Chu Chính Mậu ra vẻ nghiêm túc vỗ vỗ bục giảng: “Trật tự! Đừng cho là tôi không biết các anh nhãi ranh trong lòng nghĩ cái gì, cô nương nhà người ta xinh đẹp, các anh không nỗ lực thì người ta cũng chướng các anh nhớ!”

Nhưng mà…… Một chút tác dụng cũng không có. Căn bản không có ai đang nghiêm túc nghe Chu Chính Mậu nói cái gì cả.

Chu Chính Mậu vẫn là cái điệu cười ha hả giống phúc phật Di Lặc, vỗ vai Giang Miên nhìn quanh phòng học: “Giang Miên em cứ ngồi ở…”

Đột nhiên một cô gái tóc ngắn để tóc mái giơ tay lên: “ Thưa thầy, cho bạn Giang Miên ngồi chỗ em đi! Vừa lúc bên cạnh em bạn Triệu Khải chuyển trường đi rồi, đỡ cho bạn học mới phải ngồi một mình.”

Giang Miên lúc này mới chú ý tới nếu tính cả bạn kia không chuyển trường, sĩ số lớp tám cao nhị là số chẵn, nếu như vậy xác thật cô phải ngồi một mình.

Chu Chính Mậu tựa hồ cũng phát hiện điểm này, thầy quay đầu dò hỏi Giang Miên, Giang Miên gật gật đầu.

Chu Chính Mậu chắp tay sau lưng cười ha hả, “Vậy cũng được, em đến ngồi cùng với bạn Đường Viên Viên đi, hai đứa là con gái cũng có thể chiếu cố lẫn nhau một chút.”

Đường Viên Viên.

Giang Miên mới vừa ôm cặp sách ngồi xuống bên cạnh Đường Viên Viên, bên cạnh liền duỗi lại đây một cánh tay mập mạp, trong lòng bàn tay nắm mấy viên đường sáng long lanh: “Nha! đây là ngôi sao đường, ăn rất ngon! Giang Miên cậu nếm thử xem ~”

Đường Viên Viên người cũng như tên, thực đáng yêu. Có chút mập mạp của trẻ con, vô cùng đáng yêu.

Giang Miên cơ hồ liếc mắt một cái liền yêu thích cô bạn ngồi cùng bàn này, quá đáng yêu!

Cô vui vẻ nhận lấy mấy viên đường kia, cười tủm tỉm lấy từ trong cặp sách móc ra một cây kẹo que mua lúc trưa đặt ở trên bàn Thang Nguyên Nguyên trên, lộ ra hàm rang trắng: “Viên Viên thật tốt, mình cũng tặng cậu một cây kẹo đường này!”

Đường Viên Viên nở nụ cười, “Cảm ơn!” Khóe miệng phía trên hiện ra một lúm đồng tiền nhỏ, làm người xem thích mắt rất muốn chọc

một chọc.

Trên thực tế, Giang Miên một chút cũng không ủy khuất chính mình, cô thật sự chọc chọc má lúm đồng tiền của Đường Viên Viên.

“Oa! má lúm đồng tiền đáng yêu quá!” Giang Miên vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Đường Viên Viên, má lúm đồng tiền của Đường Viên Viên so với cô sâu hơn nhiều. Hồi nhỏ cô cũng ghen tị với những người có má lúm đồng tiền sâu. Lúm đồng tiền của cô nông mờ nhạt quá.

Thang Nguyên Nguyên ngượng ngùng cười cười: “Giống Miên Miên ngươi vừa vặn tốt nha ~”

Khi cả hai đang trò chuyện vui vẻ , Thang Nguyên Nguyên đột nhiên ngẩng đầu và hét lên, "Chúng ta phải nhanh xuống sân, tiết sau học giáo dục thể chất"

Giang Miên lúc này mới chú ý tới, trong lớp học chỉ còn lại hai nguời các cô.

Lúc Giang Miên đi theo Đường Viên Viên ra sân vận động, các bạn học đã đứng xếp hàng rồi, giáo viên thể dục hình như đang kiểm tra số lượng người, nhìn thấy hai người, cau mày nói: "Hai đứa sao bây giờ mới đến?”

Lúc đi trên cầu thang, Đường Viên Viên đã nói cho Giang Miên biết thầy thể dục lớp tám vô cùng hung dữ. Đặc biệt không thể đến muộn, bị thầy bắt được còn phải đi chạy vòng. Phải biết rằng, cao trung Thần An ở thành phố S là trường lớn nhất, một vòng sân thể dục cũng phải dài cỡ 700 mét.

Ánh mắt Giang Miên bình tĩnh lướt qua học sinh cả lớp, không sợ hãi đi đến bên cạnh hàng ngũ, khiêm tốn nhìn về thầy giáo thể dục: “ Buổi chiều em mới chuyển tới nên không biết đường, vẫn là nhờ bạn Đường Viên Viên dẫn em tới ạ.”

Thầy thể dục phất phất tay, Đường Viên Viên lập tức lôi kéo Giang Miên tiến vào hàng ngũ.

Sau khi hoàn thành các bài huấn luyện, thầy thể dục cho cả lớp giải tán tự do hoạt động. Đường Viên Viên cùng Giang Miên đứng ở dưới bóng cây uống nước: “ Cảm ơn cậu nhé Miên Miên, nếu không nhờ cậu chắc mình lại bị thầy giáo phê bình!”

Giang Miên cười hì hì nói: “Không có việc gì, chẳng phải giúp đỡ cho nhau sao! Cậu còn mời mình ăn kẹo đường nữa ~”

“Ai ai ai A Tầm cậu xem, cô gái kia nhìn giống giống em gái Miên ghê!” Chu Nhiêu vỗ bóng rổ bỗng nhiên chú ý tới đối diện, dưới bóng cây có hai cô gái ngồi, hưng phấn lại có chút nghi hoặc: “Không phải em gái Miên không học ở Thần An sao?”

Từ Chu Lễ thấy Cố Thịnh tầm cũng nhìn về phía bên kia, cong cong môi nói: “ Cô ấy có bao giờ nói mình không học ở Thần An đâu, chỉ là không nói cho chúng ta biết thôi.”

Chu Nhiêu vẻ mặt hưng phấn mà nhìn về phía Cố Thịnh Tầm: “Tôi vừa thấy em gái Miên liền nghĩ tới cái tên em trai tiểu ma vương ở nhà, thật là không so sánh liền không có tổn thương! Tôi đi chào hỏi một cái, A Tầm các cậu chạy nhanh lại đây!”

Vừa nói xong liền thấy Chu Nhiêu như con Husky thấy xương chạy bẵng đi, Cố Thịnh Tầm mím môi, nhìn thoáng qua Từ Chu Lễ, ý vị thâm trường nhìn hắn: “ Cậu nhìn cái gì.”

“Không có gì ,” Từ Chu Lễ cong cong môi, ra vẻ vô tội, “Cậu đẹp, tôi nhìn một chút không được sao?”

“……” Cố Thịnh tầm nhìn hắn lạnh nhạt mà phun hai chữ: “Nhàm chán.”

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Cố Thịnh Tầm, Từ Chu Lễ xoay xoay quả bóng rổ trên tay đi theo Chu Nhiêu.

***

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường 1:

Chu Nhiêu cùng mọi người: Tầm ca có muốn chúng ta giúp cậu giáo huấn cái tên gia hỏa kia không!

Tầm ca ( cười xấu xa / liếc xéo mỗ miên ): Không cần, tôi tự mình tới giáo huấn là được~

Tiểu kịch trường 2:

Từ Chu Lễ ( mỉm cười ): Cậu không phải nói cậu không đi sao?

Cố mỗ người: Ta nói sao? Ta không có

***

“Hù! em gái Miên!”

Giang Miên đang cùng Đường Viên Viên trò chuyện vui vẻ, ở bên cạnh đột nhiên có người nhảy ra, còn gào thét lớn tên của cô, sợ tới mức khiến Đường Viên Viên giật mình ngã nhào ở trên mặt đất.

Đau đến mức cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng.

Giang Miên vừa nghe thấy tiếng Chu Nhiêu liền nhận ra hắn tới, duỗi tay kéo Đường Viên Viên từ trên mặt đất kéo dậy, quay đầu nhìn về phía Chu Nhiêu cười nói: “Xin chào anh Chu Nhiêu.”

Chu Nhiêu nhìn Giang Miên cười mà ngây người, gãi đầu “Hắc hắc”cười, vẻ mặt xin lỗi mà nhìn về phía Đường Viên Viên: “Bạn học nhỏ, em ngã đau không thế?”

Đường Viên Đường Viên Viên mới được Giang Miên đỡ dậy liền nghe thấy Chu Nhiêu nhắc tới tên liền hoảng sợ, mắt không tự chủ mà rơm rớm.

Vẻ mặt Giang Miên đầy hắc tuyến nhìn Chu Nhiêu: “……” Đại huynh đệ, anh đây rốt cuộc ở trường học có bao nhiêu hung thần ác sát đấy?

Chu Nhiêu vẻ mặt mộng bức: “ Anh,… anh cái gì cũng chưa làm mà…”

“Thế sao lại dọa cô gái nhỏ nhà người ta phát khóc ?” Từ Chu Lễ mỉm cười đi tới, “Không ngờ tới luôn, chàng trai sát gái~”

Chu Nhiêu ở bọn họ trước mặt tự xưng là “sát gái” hoa gặp hoa nở, Từ Chu Lễ hiện tại những lời này hoàn toàn đánh trúng tên tuổi bấp bênh của Chu Nhiêu.

Chu Nhiêu lập tức vọt tới trước mặt Đường Viên Viên, kích động nói: “Bạn học nhỏ, em mau giải thích cho bọn hắn một chút, không phải là anh dọa khóc em!”

Cậu càng kịch liệt, Đường Viên Viên lại càng sợ hãi, hết sức lấp người tránh ở phía sau Giang Miên, nhỏ giọng nói: “Không, không phải anh ấy, anh ấy không đáng sợ.”

Từ Chu Lễ càng cười đến xán lạn, đôi mắt đào hoa càng thêm hút hồn. Vốn dĩ ở xung quanh các bạn học nghỉ ngơi, tuy rằng không dám thò qua, nhưng tầm mắt đều lén lút dừng ở trên người hắn.

Chu Nhiêu nhìn bộ dáng sợ hãi của Đường Viên Viên có chút buồn bực, thoạt nhìn cậu thực dọa người sao? Là bảy tay hay tám chân? Như thế nào mà bạn học nhỏ này sợ như thấy quỷ vậy.

Giang Miên thấy Chu Nhiêu mồ hôi nhễ nhại, Từ Chu Lễ cũng có một tầng mồ hôi mỏng, chỉ chỉ ở bên chân có mấy bình nước khoáng: “Các anh muốn uống nước không?” Sau đó nhìn một cô gái cách họ không xa, cười nói. “Có thể chứ?” Nước được mua bằng tiền quỹ lớp nên cô phải hỏi ủy viên sinh hoạt trước.

Bạn học ủy viên nhìn Từ Chu Lễ và bọn họ, run rẩy gật gật đầu.

Giang Miên lúc này mới đưa chai nước cho Chu Nhiêu và Từ Chu Lễ, hai người nói cảm ơn rồi cầm nước uống, còn hướng tới bạn uỷ viên sinh hoạt cười cười, sau đó uống một ngụm lớn.