chương 2

Editor: TiểuA Thảo

Mẹ Từ thật vất vả mới gặp được cô gái nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn vô cùng hợp với hình tượng công chúa nhỏ trong lòng, liền ấp úng không nói được mấy lời!

Mẹ Từ càng nghĩ càng tức, lông mày nhướng lên, tức giận nhìn chằm chằm cậu: “Con câm miệng! Mẹ không có đứa con trai này! Hừ!”

Giang Miên bị tiếng hừ lạnh của mẹ Từ chọc cười, a di này quá đáng yêu! Khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, sau đó dường như ý thức được không đúng lắm, lại lập tức áp khóe miệng xuống, ra vẻ ngồi đứng đắn.

Đôi mắt Cố Thịnh Tầm sắc bén, sao có thể không nhìn thấy động tác nhỏ của cô. Cô gái nhỏ cười trộm bộ dáng cực kỳ giống tiểu hồ ly, ánh mắt giảo hoạt muốn giấu cũng giấu không được. Rõ ràng cậu là bởi vì cô nên mới bị mẹ mắng, cô còn ở đấy vui sướиɠ khi người ta gặp họa? Còn dám cười cậu? Nếu không phải nàng đột nhiên đi ra, cậu sao phải đến nỗi phải chờ mẹ Từ tới lãnh người?

Giang Miên đột nhiên lạnh cả người, không khỏi kỳ quái: Hiện tại đang là mùa hè mà, sao đột nhiên lại lạnh thế nhỉ!

“Cha mẹ cô sao còn chưa tới, có muốn chúng tôi đưa về không?” Cố Thịnh Tầm nhíu nhíu mày. Mẹ Từ tựa hồ ý thức được lời này nói có chút không ổn, liền sửa lại lời: “Nếu không chúng ta cùng cháu trò chuyện, chờ cha mẹ cháu tới đón rồi về?” Như vậy cô gái nhỏ đáng yêu ngồi đây cũng bớt cô đơn nha!

Giang Miên lắc đầu, ngoan ngoãn mà mỉm cười: “Không cần đâu a di, người nhà cháu một chút nữa là tới rồi! Hai người sớm một chút về nhà đi, trời đã tối rồi ạ.”

Cô gái nhỏ bộ dáng ngoan ngoãn chọc trúng niềm yêu thích của mẹ Từ, nhưng Cố Thịnh Tầm đứng ở sau sốt ruột nhíu mày, mẹ Từ không còn cách nào khác đành chào tạm biệt, rồi cùng con trai trở về.

Hai người họ mới vừa đi không lâu, thì Chu Mộ Bạch cũng tới Cục Cảnh Sát đón Giang Miên đi về.

Lúc Chu Mộ Bạch nhận được tin nhắn Giang Miên liền lập tức chạy lại đây, còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh một bên khởi động xe, một bên liếc nhìn Giang Miên mệt mỏi ở ghế phụ, ôn nhu nói: “Anh đưa em đi ăn cơm nhé?” Không hề đề cập một chút nào tới sự việc ở Cục Cảnh Sát.

Giang Miên hiện tại chẳng có tâm tình ăn uống, thứ gì cũng đều không muốn ăn, lắc đầu nhỏ giọng nói: “Thả em ở cổng khách sạn đi.”

Chu Mộ Bạch rốt cuộc nhịn không được, “Khách sạn?! Chẳng phải dì nhỏ đưa em đến nhà bà ngoại ở sao? Như thế nào bây giờ lại ở khách sạn! Bọn họ bắt nạt em à?” Dì nhỏ trong miệng Chu Mộ Bạch chính là Trần Y Vân, cậu và Giang Miên là họ hàng, tính ra Giang Miên gọi cậu là anh.

Giang Miên từ nhỏ đã theo sau mông cậu đi chơi, thế là Chu Mộ Bạch lại càng yêu quý, sủng ái cô em gái này.

Trong xe Chu Mộ Bạch cứ lải nhải hỏi đủ thứ bên tai, Giang Miên đành đem sự việc nói qua loa cho Chu Mộ Bạch nghe. Chu Mộ Bạch phẫn nộ không chịu được:” Phi! Thế nhưng đánh em!” Chu Mộ Bạch đau lòng, xoa đầu Giang Miên: “Rất đau phải không?”

Qua lâu như vậy, vết sưng trên mặt đã sớm tiêu tan. Giang Miên không nghĩ đến anh sẽ lo lắng, trong lòng ấm áp, cong môi: “Không đau nữa rồi! Em hiện tại đói bụng quá! Hay vẫn là đi ăn cơm đi!”

“Được.”

Chu Mộ Bạch hờ hững nhìn Giang Miên, giả vờ nói chuyện phiếm nói: “Cái kia, cậu con trai đó là đi cùng em?”

Cậu con trai?

Giang Miên ban đầu sửng sốt, sau đó thực nhanh phản ứng lại. Người anh nói là Cố Thịnh Tầm.

“ Xem như là thế đi.”

“ Xem như?”

Chu Mộ Bạch mỉm cười: “Các em quen nhau à?”

Giang Miên vẻ mặt mờ mịt: “Chúng en không quen biết.”

Chu Mộ Bạch nhịn không được dưới đáy lòng rít gào: Không quen biết thì sao em giúp cậu ta?! Đều lừa gạt!

Trời biết Chu Mộ Bạch nghe được chú cảnh sát nói Giang Miên và Cố Thịnh Tầm yêu sớm thì trong tâm liền có bóng ma. Giang Miên nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói với anh chuyện này! Tuy rằng…… Là anh không đồng ý, nhưng là! Cải thìa nhà anh nuôi bao năm như thế có thể dễ dàng cho heo nhà khác gặm!!??

Chú cảnh sát còn lặng lẽ nói cho anh: Em gái anh yêu sớm! Còn nhắc anh nhiều lần phải khai sáng Giang Miên!

“Ồ…… Vậy em cảm thấy anh cùng cậu ta ai đẹp trai hơn?” Giang Miên vẻ mặt kỳ quái nhìn sắc mặt âm trầm của Chu Mộ Bạch, không biết vì sao đột nhiên anh không cao hứng. Nhưng vẫn là nghiêm túc mà hồi tưởng một chút về dáng vẻ Cố Thịnh Tầm, rất là ngay thẳng mà nói: “Đều đẹp trai!”

Chu Mộ Bạch cùng Cố Thịnh Tầm diện mạo không cùng một loại đẹp. Chu Mộ Bạch có một đôi mắt đào hoa khiến cho anh thoạt nhìn ôn nhu một chút, mà Cố Thịnh Tầm khiến cho người khác cảm nhận được một loại sắc bén lạnh lùng, bình tĩnh mà xem xét thì hai người đều rất tuấn tú.

Chu Mộ Bạch không nói chuyện, bên trong xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc du dương.

Giang Miên chà xát cánh tay bỗng nổi da gà, không khỏi nghi hoặc: Như thế nào hôm nay luôn chợt lạnh lẽo? Thành phố S chẳng phải vẫn còn nóng sao?

Bỗng nhiên, xe ngừng lại.

Giang Miên nhìn nhìn ngoài cửa sổ, còn chưa tới nhà hàng ăn cơm, đang chuẩn bị hỏi anh sao thế, quay đầu liền thấy Chu Mộ Bạch vẻ mặt phức tạp nhìn mình, muốn nói lại thôi.

Giang Miên thật cẩn thận nói: “Anh, sao, sao thế anh……”

Chu Mộ Bạch vẻ mặt nghiêm túc: “Lại cho em một cơ hội nữa.”

“???”

“Ai đẹp trai nhất?”

***

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường 1:

Tầm ca: Chân dài? ( từng bước ép sát ) tới đây, cho Miên Bảo của chúng ta sờ sờ chân dài……

Miên Miên ( ôm chân giường run bần bật ): Em có thể cự tuyệt sao……

Tầm ca ( cười xấu xa ): Không, em không thể.

Tiểu kịch trường 2:

Chu biểu ca ( ngón tay chỉ Cố Thịnh Tầm ): Miên Miên, lại cho em một cơ hội, anh và cậu ta ai đẹp trai nhất?

Miên Miên ( mắt nhìn Cố mỗ, thấy chết không sờn ): Ca ca! anh đẹp trai nhất!

Cố mỗ cười lạnh ing……

Đêm khuya, cùng với người nào đó không thể miêu tả đá loạn xạ, Cố mỗ cười xấu xa hỏi: Ai đẹp trai nhất, hửm?

Mỗ Miên không chịu được xin tha: Chồng đẹp nhất, đẹp trai nhất!

Tiểu kịch trường 3:

Miên Bảo: Lão tôn ( cảnh sát ), ngươi chẳng phải không nói cho người nhà ta yêu sớm sao!

Lão tôn: Xem đi, các ngươi quả nhiên là yêu sớm!

Miên Bảo khóc ……

***

Giang Miên trở về khách sạn, vừa nằm lên giường liền ngủ, chờ cô tỉnh lại đã gần giữa trưa.

Chu Mộ Bạch là tới thành phố S xử lí công việc ở chi nhánh công ty. Ngày hôm qua mới vừa đem cô đến khách sạn sắp xếp ổn thỏa liền nhận được cú một điện thoại. Đầu dây bên kia hình như là người uống say, không ngừng kêu tên Chu Mộ Bạch, ủy khuất làm nũng.

Nghe giọng là một cô gái trẻ tuổi.

Chu Mộ Bạch ôn nhu gọi: “Niệm niệm” “Bảo bối bảo bối”, hại Giang Miên nổi một tầng nổi da gà. Giang Miên có chút kinh ngạc. Anh trai cô thoáng nhìn phong lưu phóng khoáng, là cái dạng đa tình lãng tử, nhưng kỳ thật đối với cảm tình thì trước sau vô cùng chung thủy. Giang Miên chưa từng thấy người con gái nào khiến anh cô dụng tâm chăm sóc như thế.

Đợi Chu Mộ Bạch kết thúc cuộc gọi, vừa nhấc đầu liền đối mặt với Giang Miên bỡn cợt tươi cười: “Anh trai, này là niệm niệm nhaaa ——” cô kéo dài quá âm, “Là chị dâu của em sao?”

Chu Mộ Bạch trong mắt đầy ý cười, duỗi tay chọc chọc trán cô: “Mau vào đi thôi, lần sau anh đưa cô ấy đến giới thiệu cho em!”

“Được! Đã nói phải giữ lời!” Giang Miên lập tức liền vui vẻ, bắt trọng điểm trong lời nói.“Vậy còn anh? Anh không phải đi công tác sao? Còn chưa có xử lý xong?”

Không đợi Chu Mộ Bạch nói, Giang Miên bỗng bừng tỉnh đại ngộ, phồng lên miệng lẩm bẩm: “A! Anh muốn đi dỗ chị dâu chứ gì, kia đi mau, trẫm chuẩn ý ~”

Chu Mộ Bạch không khỏi bật cười, cúi đầu nhéo nhéo gương mặt còn nét trẻ con của cô: “Được rồi, mau đi lên đi, đã khuya rồi.” Nhìn Giang Miên ngoan ngoãn gật gật đầu, Chu Mộ Bạch trong lòng đều hóa thành nước, em gái tốt như vậy dựa vào cái gì mà người khác khi dễ con bé?!

“Nếu ủy khuất, thì nói với anh.”

Chu Mộ Bạch nói ngắn gọn, lại làm Giang Miên lập tức đỏ hốc mắt, chóp mũi ê ẩm.

“Vâng vâng! Em lên rồi, anh mau đi dỗ chị dâu đi!” Giang Miên cố ý trêu ghẹo hắn, chạy nhanh thoáng cái đã vào phòng khách sạn, không muốn anh thấy nước mắt của mình rồi lại lo lắng.

Giang Miên mới vừa rửa mặt xong, di động “Tinh tinh” một tiếng, màn hình sáng lên, cô với lấy cái điện thoại.

【 Trần Nhiễm 】: Giang Miên ngươi chạy nhanh trở về cho tao, rồi nói xin lỗi với em trai mày, mày dựa vào cái gì khiến nó khóc! Có bản lĩnh thì mày vĩnh viễn cũng đừng về nhà tao!

“Xuy!” Giang Miên không khỏi cười lạnh, rõ ràng chuyện không phân phải trái, lại còn bắt mình đi xin lỗi.

Giang Miên mắt trợn trắng, tùy tiện nhắn lại một câu “Ngu ngốc đừng nói chuyện”. Sau đó cầm điện thoại rời khỏi khách sạn.

***

Giang Miên cầm di động lang thang không có mục tiêu đi trên đường phố. Tâm tình tốt đẹp của buổi sáng bị WeChat của Trần Nhiễm vừa rồi phá hỏng. Thật không hổ là em trai của cô, chính mình làm sai trái phải không biết mà còn bắt cô xin lỗi.

Dường như không phải người một nhà, một nhà không tiến bộ nói thật chính là bọn họ.

Bỗng nhiên, Giang Miên nhìn đến phía trước có một cái máy gắp thú bông, lập tức chạy chậm qua.

Oa oa oa!!! Vừa vặn là gấu bông trong máy gắp thú đều là Doraemon yêu thích của cô, với nhiều biểu cảm và tư thế khác nhau! Giang Miên hào hứng đổi ba mươi đồng tiền trò chơi trên máy bán hàng tự động, nóng lòng cầm giỏ đựng.

“Leng keng” Giang Miên nhét hai đồng vào khe xu, tay cẩn thận cầm cần điều khiển di chuyển đến một gấu bông Doraemon đeo chong chóng tre trên đầu, ở đếm ngược hai giây cuối cùng ấn xuống cái nút.

Con gấu bông bị móc vào cánh tay robot, di chuyển trong không khí, rồi thuận lợi rơi một cách êm ái ở cổng ra.

Giang Miên vui sướиɠ lấy ra thú bông Doraemon, sau đó tiếp tục mục tiêu kế tiếp —— một cái, hai cái, ba cái………Tỷ lệ thành công gắp trúng của Giang Miên gần như là trăm phần trăm!

Ngay lúc Giang Miên mở to mắt trông mong nhiều Doraemon rơi vào cổng ra, có mấy tên mặc áo da đen, xỏ giày da, dáng vẻ lưu manh côn đồ vây quanh người cô.

Tên mặc áo da đen lớn nhất hào hứng hướng Giang Miên huýt sáo: “Tiểu mỹ nữ, cô em chơi cái này có bản lĩnh a, không bằng…… Bồi anh em chơi mấy cái?” Lúc mấy tên côn đồ này tới liền phát hiện, chú ý tới Giang Miên, nhưng Giang Miên vừa rồi quá chuyên chú vào gắp thú bông, căn bản không phát hiện ra có người nhìn chằm chằm vào cô.

Tên mặc áo da đen lớn nhất vừa nói xong, mấy tên côn đồ khác đều đáng khinh cười. Tên mặc áo da đen lớn nhất không thấy nàng nói chuyện, lại cười lớn hơn nữa, tay cũng không chịu an phận mà hướng cánh tay Giang Miên sờ soạng.

Giang Miên thần sắc lạnh lùng, ánh mắt dần dần trầm xuống, tay phải nhanh chóng chế trụ tay tên đó, đồng thời dùng sức bóp cổ tay hắn, hơi hơi cúi người vỗ xuống tên côn đồ, hất hắn qua vai và đập mạnh nó xuống đất.

“ Rầm!”

Cô vỗ vỗ tay, nhìn những tên bên cạnh đã ngây người lạnh nhạt mở miệng: “Đừng đến gây chuyện với tôi.”

Chu Nhiêu nhìn đồng hồ 11 giờ liền đánh tới đoạt mệnh liên hoàn call thúc giục Cố Thịnh Tầm ra cửa đánh bida. Cố Thịnh Tầm vừa đến cửa tiệm bida liền thấy Chu Nhiêu còn có Từ Chu Lễ và đám bạn bè đứng ở cửa.

“Không phải nói đánh bida sao, còn không đi vào?”

Thời tiết nóng, Chu Nhiêu biết Cố Thịnh Tầm không thích cảm giác nóng nực đứng ở ngoài cửa, chỉ vào hướng đối diện hưng phấn nói: “A Tầm! Cậu nhìn xem! Đối diện có một em gái thật xinh đẹp, dáng người cũng tốt, làn da mịn màng khỏi chê!”

Cố Thịnh tầm một chút cũng không muốn xem, Chu Nhiêu bèn xoay đầu Cố Thịnh Tầm về hướng đối diện, Cố Thịnh Tầm tức khắc đập vào tay thằng bạn đang giữ trên đầu: “Buông tay ra.”

Chu Nhiêu tự biết kết quả khi chạm vào cậu, lập tức buông lỏng tay ra, nhưng vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định nói: “A tầm cậu nhìn xem thật sự rất đẹp đấy!”

Từ Chu Lễ sờ sờ cằm, nhìn Giang Miên đưa ra đánh giá tương đối công chính: “Là khá xinh đẹp.” Xung quanh đám bạn cũng vô cùng tán đồng.

Cố Thịnh Tầm bị bọn họ nhắc có chút phiền, không kiên nhẫn hướng đường cái đối diện liếc mắt một cái, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.-.-

Cô gái ăn mặc đơn giản. Một cái áo màu trắng chữ T cùng quần cao bồi, lộ ra một đôi chân thẳng tắp thon dài. Những ngón tay trắng nõn hất mớ tóc gãy trên trán ra sau tai và ghim lại, tay còn lại cầm vào cần điều khiển. Đôi mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm thú bông bên trong, cậu từ bên này vừa vặn có thể thấy được khuôn mặt nhỏ trắng hồng banh đến gắt gao, vô cùng chuyên tâm.

Ánh mặt trời chiếu vào người cô gái nhỏ, khiến cô cả người thoạt nhìn kim quang lấp lánh, tựa như…… một con cáo nhỏ cắn chặt mồi không buông, thoạt nhìn ngoan ngoãn, kỳ thật lại vô cùng quật cường.

“Hừm, là khá xinh đẹp.”

Chu Nhiêu vốn dĩ cũng không trông cậy có thể từ Cố Thịnh Tầm nghe được câu khen ngợi nào :“Ai tôi liền biết cậu không ...”

“Hả?! Cậu vừa mới nói cái gì?!” Chu Nhiêu nháy mắt nghiêng đầu nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh Cố Thịnh Tầm, mở to hai mắt nhìn, sau đó lại không thể tin được mà nhìn về phía Từ Chu Lễ và đám bạn:“Tôi vừa rồi có phải bị ảo giác?! Các cậu chạy nhanh véo tôi một cái!” Mấy người bọn họ chơi cùng Cố Thịnh Tầm từ nhỏ chơi đến lớn, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe thấy cậu khen qua cô gái nào đẹp!

Từ Chu Lễ cũng thực kinh ngạc, bất quá cậu không giống Chu Nhiêu biểu hiện ra ngoài. Cậu hung hăng mà nhéo cánh tay Chu Nhiêu một phen: “Ừ, cậu không nghe lầm dâu.”

“Ngaooo!” Chu Nhiêu đau đến gào một tiếng, bị Cố Thịnh Tầm lạnh nhạt liếc một cái đành nghẹn trở về.

Cố Thịnh tầm thu hồi tầm mắt, xoay người vừa chuẩn bị bước vào tiệm bida lại bị Chu Nhiêu kéo lại.

“Cậu mẹ nó lại làm gì?” Thái dương Cố Thịnh Tầm nổi gân xanh, xoay người chuẩn bị đập cho Chu Nhiêu một phát, còn chưa kịp nói gì, liền thấy Từ Chu Lễ hất hất mắt qua hướng Giang Miên bên kia. Xung quanh người người Giang Miên vây mấy tên lưu manh bỡn cợt mặc áo da chất lượng thấp, sắc mặt tức khắc liền trầm xuống.

Chu Nhiêu chán ghét nhìn kia mấy tên côn đồ kia, nhịn không được chửi ầm lên: “Lão tử xem thường nhất loại người này. Không có việc gì liền đi ghê tởm người ta, mẹ nó thật không ra dáng nam nhân!”