Chương 1

Editor: TiểuA Thảo.

Chương 1

" Mày nhường cho em mày không được sao? Mày là chị nên nhường em trai! Em trai mày vẫn còn nhỏ! Chẳng phải là chỉ xé của mày một quyển sách thôi sao, mày mắng nó làm gì?!"

" Còn nhỏ? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng nó nhỏ hơn con hai tuổi thôi sao? Nó mười bốn tuổi rồi! Nếu phạm pháp là bắt đầu phải chịu trách nhiệm!"

" Giang Miên!"

" Rầm!"

" Phi!" Giang Miên đem hòn đá nhỏ trên đường sút bay. " Lạch cạch" Hòn đá nhỏ từng chút lăn xa dần rồi biến mất trong bóng đêm.

Một cơn gió đêm phất qua, từng trận mùi thơm của thức ăn từ hai bên đường xông vào mũi, Giang Miên hít hít cái mũi " thơm quá....". Cô chậm rì rì đi từng bước, trên bầu trời chiều còn vương lại một vệt mây mù, cực kì đẹp...Nhưng mà cô còn chưa kịp ăn đùi gà trên bàn cơm.

" ọc ọc...."

Giang Miên xoa bụng thở dài. Nếu không phải tại thằng em trai, cô sao có thể lưu lạc đến nỗi có nhà mà không thể về như này? Nếu là còn ở thủ đô, lúc này cô đã ngồi ở trong nhà ăn cơm nóng hổi rồi! Giờ thì hay rồi, cơm thì không được ăn, lại ăn mệt!

Nghĩ vậy cô nhịn không được liền giơ tay sờ lên mặt.

" sít!" Giang Miên hít một hơi. Gương mặt phình phình, không cần xem cũng biết là sưng rồi. Chạm nhẹ vào là liền đau.

Hôm nay vừa tới thành phố S, ba mẹ vội đi công tác sẽ không tới rồi, vừa rồi lại chạy ra khỏi nhà bà ngoại, Giang Miên căn bản không biết chính mình còn có thể đi đâu nữa.

" Phía trước, rẽ trái 300 mét tới đường Hoa Châu, cửa hàng MacDonald."

" A? 300 mét nữa! Sao mà xa vậy!" Giang Miên rêи ɾỉ nhìn điện thoại hướng dẫn đường. Tính từ nhà bà ngoại, cô đã đi gần hai giờ đồng hồ rồi, thật sự đi không nổi nữa. Đi tiếp 300 mét nữa là muốn luôn cái mạng của cô mất!

Hiện tại đang là tháng chín, vừa mới khai giảng được mấy ngày, thành phố S vẫn còn nóng như cái lò, cả người ngột ngạt đầy mồ hôi, khó chịu vô cùng.

"Suy tính một chút, vẫn là không nên đi." Giang Miên tự nhủ rồi cất điện thoại, tìm một góc dựa vào tường tựa người ngồi xuống, dùng ngón tay chọc chọc cẳng chân, "Quý trọng sinh mệnh, mỗi người chỉ có một!"

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua Giang Miên, mang đi cái nóng. Giang Miên thoải mái híp híp mắt, mặc kệ mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt. Ý thức dần mơ hồ, đầu Giang Miên gật gà gật gù.

" Rầm!" Một tiếng động lớn đánh thức Giang Miên mơ màng.

" Rốt cuộc cũng tóm được thằng nhãi này! Mày cũng thật kiêu ngạo nha? Người của tao cũng dám động vào?! Mày có biết Thiến Thiến là bồ của tao không!

" Thiến Thiến là ai? Làm sao tao biết được." Một giọng nói trầm khàn thiếu kiên nhẫn vang lên:"Bọn mày mau tránh ra, tao không có thời gian ."

" Sao mày dám nói chuyện với anh Hoa như thế?!"

" Còn không mau đi xin lỗi anh Hoa!"

Giang Miên nghe tiếng, lặng lẽ dịch đến ven tường, xem xét đầu đuôi, không khỏi cảm khái vận khí của mình. Như thế nào chỉ muốn tìm chỗ dựa một chút cũng có thể gặp phải mấy tên côn đồ đánh nhau?

Bất quá......

Giang Miên vịn góc tường, nhìn bóng dáng sắp hòa vào bóng đêm phía trước đối diện với mình kia , thoạt nhìn cao cao gầy gầy, dáng người thon dài, liếc mắt một cái xem qua cảm giác tất cả đều là chân.

Ohh, chân thật dài!

Người khác đánh nhau vẫn là không cần can thiệp, miễn cho dẫn lửa vào thân. Giang Miên nhìn quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện một sự thật đáng buồn. Nếu cô muốn rời khỏi nơi này, thì phải đi qua chỗ bọn côn đồ đánh nhau.

" Xuy." Cố Thịnh Tầm kéo kéo khóe miệng, không khỏi bực bội, bị mẹ Từ uy hϊếp nếu không sớm về nhà ăn cơm, bà liền mời cô gái nhỏ cách vách tới nhà ăn cơm, đã thế trên đường còn gặp phải mấy cái tên ngốc bức này.

Cậu không biết cậu đã đội mũ xanh lên mái tóc vàng trước mặt này lúc nào?

" Mày mẹ nó đây là cái thái độ gì! Quỳ xuống xin lỗi lão tử, hôm nay liền tha cho mày con đường sống!" Hoàng Mao Đầu, gọi là anh Hoa, cười hung tợn, hàm răng ố vàng như chưa từng đánh răng.

Cố Thịnh tầm chán ghét mà cau mày, "Mày tốt nhất đừng bức phiền tao, tao cảnh cáo mày tránh ra nhanh lên!" Cậu không muốn trở về muộn làm mẹ lại có cớ mời cái cô gái kia tới trong nhà.

Anh Hoa bị giọng điệu khinh thường của cậu chọc giận, "Lão tử mẹ nó còn muốn đập cho mày một trận! Tao xem mày đi thế nào!" Dứt lời, từ phía sau vung tay lên, vài đàn em tóc tai ngổ ngáo côn đồ liền nắm gậy gộc hướng Cố Thịnh Tầm mà đập.

Giang Miên nhìn thấy hết thảy, không khỏi khẩn trương lên, đối phương tới đông , chân dài lại chỉ có một người, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ gì!

Chỉ là cô đồng ý với mẹ không bao giờ đánh nhau...

Ngay lúc Giang Miên bối rối, mấy tên côn đồ đã xách theo gậy gộc vọt lên, Cố Thịnh Tầm đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Mắt thấy một gậy sắp đập lên người Cố Thịnh Tầm, chỉ thấy Cố Thịnh tầm nhanh chóng bắt lấy cổ tay người nọ, siết chặt lại, nhanh chống đoạt lấy cây gậy. Còn không đợi Giang Miên thấy rõ động tác, liền nghe thấy "Rầm" một tiếng – một tên côn đồ bị đánh bay, ngã ở trên mặt đất.

Mà " tên đầu sỏ gây tội " lại bình tĩnh mà đứng ở tại chỗ xoa xoa tay, không kiên nhẫn nói: "đã nói đừng có chọc vào tôi!"

"A! Đau chết mất! Anh Hoa......"

Mấy tên khác nhìn Cố Thịnh Tầm ra tay mà xem phát ngốc. Thấy tên anh em huynh đệ mình nằm một góc kêu rên, bọn côn đồ lập tức phản ứng lại, cầm gậy gộc vây quanh Cố Thịnh Tầm.

Giang Miên sốt ruột, mấy tên kia cùng nhau lên lại còn cầm gậy gộc, đánh người không vỡ đầu thì cũng gãy xương!

Đột nhiên có suy nghĩ loé lên, Giang Miên liền giả vờ hoảng hốt, thất thố chạy đến hướng đám côn đồ kia, la to:" "Mẹ ơi! Cảnh sát tới! Chạy mau!"

Hoa ca cùng mấy tên côn đồ kia từng có tiền án, sợ nhất cảnh sát, vừa nghe lời này sợ tới mức chạy như bay.

Mấy phút sau, tại sở cảnh sát.

" Mấy tên này, bao nhiêu tuổi rồi lại cùng học sinh đánh nhau? Các cậu là trẻ mới lớn à?

" À, còn con bé này!" Một chú cảnh sát da ngăm đen trừng mắt nhìn Giang Miên:" Một cô gái như cháu lại còn chạy theo đánh nhau là như thế nào?!"

Giang Miên đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế , giống học sinh tiểu học khoanh tay để ở trên hai chân , ủy khuất đau lòng nói: "Chú cảnh sát, cháu thật sự không có đánh nhau......"

Giang Miên lúc ấy mới vừa kêu xong "Cảnh sát tới" thế mà cảnh sát liền tới thật. Vì thế, đám côn đồ đang tháo chạy cùng với Giang Miên, Cố Thịnh Tầm đều bị cảnh sát đột nhiên xuất hiện mang về Cục Cảnh Sát.

"Không có đánh nhau? Không có đánh nhau thì cháu hô cảnh sát tới làm gì?! Này không phải chột dạ thì là cái gì?" Chú cảnh sát mang vẻ mặt " đừng có mơ lừa được tôi."nhìn Giang Miên, rồi lại liếc sang Cố Thịnh Tầm ngồi bên cạnh "Đừng cho là chú không biết, cháu là cố bảo vệ để cậu ta không bị ghi tội chứ gì! Các cháu vẫn còn đang đi học, suốt ngày không lo học cho giỏi......"

Cố Thịnh Tầm mở điện thoại xem giờ, đã 7 giờ rưỡi, từ lúc mẹ Từ gọi điện thoại thúc giục trở về đã qua hơn một giờ. Cậu nhíu mày, đành ngắt lời chú cảnh sát đang thao thao bất tuyệt kia: "Có thể hay không đi về được chưa?"

Giang Miên cũng theo sau mà gật gật đầu. Cô cũng muốn nhanh chạy đi tìm một cái khách sạn để nghỉ ngơi thật tốt.

Chú cảnh sát da ngăm rất không hài lòng mà cho hai người một cái liếc mắt, nhìn đủ mới mở miệng nói: "Kêu người lớn trong nhà của các cháu lại đây ký tên, rồi hai đứa mới được về!"

"Aaa? Còn muốn cha mẹ tới nữa sao?" Giang Miên nhăn cái mũi, mắt trông mong mà nhìn chú cảnh sát: "Có thể không gọi cha mẹ được không? Nhà cháu cha mẹ không có ở nhà!"

Nhìn biểu tình thất vọng của Giang Miên, chú cảnh sát lại nói: "Đừng cho là chú không biết, kỳ thật cháu đang lo lắng cha mẹ biết cháu cùng bạn học đẹp trai này yêu sớm chứ gì. Yên tâm đi, chú đây không thiếu đạo đức như thế, sẽ không cáo trạng!"

Yêu sớm???

Giang Miên mở to hai mắt nhìn, lén lút liếc mắt nhìn Cố Thịnh Tầm đứng ở bên cạnh gọi điện thoại, xác định cậu không có nghe được câu nói vừa rồi, lúc này mới yên tâm cúi xuống.

Nhỏ giọng giải thích nói: "Cậu ấy không phải bạn trai của cháu, chúng cháu không có yêu sớm......" Cái dáng vẻ cố giải thích này của Giang Miên trong mắt chú cảnh sát chính là dáng vẻ chột dạ, chú cảnh sát không khỏi bội phục chính mình.

"Ai nha đừng giải thích, chú đều hiểu mà, đều nói sẽ không cáo trạng còn che giấu làm gì." Giang Miên vừa muốn giải thích tiếp, chú cảnh sát đã vung tay lên mang đồ đi trở về, "Đừng có ý nghĩ gì nữa, phải gọi người lớn lại đây! Bằng không chú liền thật sự cáo trạng đấy!"

Giang Miên nghẹn một đống lời ở cổ, cô theo bản năng quay lại nhìn Cố Thịnh Tầm, kết quả vừa quay đầu lại liền đυ.ng phải một đôi mắt thâm thúy.

Cặp mắt kia sâu thẳm rồi lại sáng ngời, như là chứa đựng ngân hà.

Giang Miên ngẩn ra, mất tự nhiên mà cúi đầu, gương mặt dần dần nóng lên, không cần xem, khẳng định là ửng hồng rồi!

Cô rất dễ dàng đỏ mặt, lúc khẩn trương, thẹn thùng , thời tiết nóng cũng đều đỏ mặt!

Cô hơi rũ mí mắt, lại cảm giác được tầm mắt thiêu đốt kia vẫn luôn dừng lại ở trên người cô, như một mũi kim đâm. Nhịn không được ở trong lòng rít gào: Trời má! Cậu ta có phải hay không vừa rồi nghe thấy lời của chú cảnh sát kia? Chết tiệt, xấu hổ quá a a a a a......

Cô gái nhỏ banh khuôn mặt nhỏ, lắc lắc khóe miệng một bộ ủy khuất ủ rũ, bộ dáng giống như bị cậu khi dễ, chẳng lẽ không phải cô đưa cảnh sát tới làm hại cậu hiện tại còn không thể trở về sao?

Cố Thịnh tầm thở dài, có chút bực bội mà xoa xoa tóc, làm sao lại phải đối mặt với yêu nữ nhỏ bé này.

Giang Miên cúi đầu, nhịn không được liếc mắt đánh giá Cố Thịnh tầm, không khỏi cảm khái: Quả

nhiên người lớn lên đẹp nhìn thuận mắt hơn nhiều, lúc tức giận cũng có thể đẹp như thế.

"Xin chào, cho hỏi Cố Thịnh Tầm đang ở đâu vậy?" Giang Miên mới vừa thu hồi tầm mắt liền nghe thấy một giọng nữ mềm mại nhẹ nhàng, theo bản năng quay ra cửa nhìn, một người phụ nữ dáng người mảnh mai, ưu nhã chậm rãi đi tới.

Chú cảnh sát khi nãy còn hùng hồn giờ đã gật gù ngủ, chưa phản ứng kịp. Giang Miên vừa thấy đến người phụ nữ này liền ngẩn ra một chút, mở to mắt có chút sửng sốt mà nhìn nàng, chỉ chỉ phía sau phòng, ngoan ngoãn nói: "Chân dài? Cậu ấy đi phòng nghỉ, nghỉ ngơi rồi ạ." Giang Miên không kịp suy nghĩ bật thốt lên biệt danh mình trộm đặt cho người ta.

Cố Thịnh Tầm? Thì ra chân dài tên là Cố Thịnh Tầm! Giang Miên yên lặng mà nhẩm cái tên trong lòng, có chút thuận miệng.

Mẹ Từ lần đầu tiên nghe được có người dám đặt biệt danh cho Cố Thịnh Tầm là chân dài, liền lập tức vui vẻ, cũng không nóng nảy đi tìm con trai nhà mình, cười tủm tỉm, lôi kéo Giang Miên hỏi đông hỏi tây.

"Cô gái nhỏ thật xinh đẹp!"

"A di cũng rất đẹp ạ!" Giang Miên là thật sự cảm thấy mẹ Từ rất đẹp, mặt mày ôn nhuận, da như trắng hồng, ưu nhã hào phóng, khiến người khác nhìn mà thoải mái.

Mẹ Từ bị tức khắc nổi lòng yêu thích, khóe miệng không kìm nổi, cười tươi: "Ha ha ha~ Cô gái nhỏ thật dẻo miệng! Cháu tên là gì thế? Bao nhiêu tuổi vậy?"

" Cháu tên Giang Miên, mười lăm tuổi ạ." Giang Miên vẻ mặt mê mang bị mẹ Từ lôi kéo tay, có chút chống đỡ không được sự nhiệt tình của nàng.

"Oa! Nhỏ tuổi như vậy, so với con trai cô thì kém hai tuổi đó! Cháu học ở trường nào vậy? Con trai cô học ở cao trung Thần An, nói không chừng các cháu lại là bạn học đấy!"

"Cháu......"

Vấn đề này Giang Miên thật đúng là không trả lời được, Trần Y Vân cùng Giang Minh Tranh vội đi công tác, còn chưa kịp nói cho cô biết cô sẽ tới nơi nào đi học.

Hơn nữa...... So với chân dài cô nhỏ hơn có hai tuổi, nơi nào nhỏ? Cô không có chấp nhận đâu. QAQ

Cố Thịnh Tầm bị chú cảnh sát nghiêm túc " ôn tồn dạy dỗ" có chút đau đầu, đành đến phòng nghỉ chợp mắt một chút, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng trò chuyện, vừa ra ngoài liền thấy mẫu hậu nhà cậu lôi kéo cô gái nhỏ đang mờ mịt, bối rối, hỏi đông hỏi tây.

"Mẹ, đừng hỏi nữa, về nhà đi." Từ góc độ của cậu nhìn qua, mặt Giang Miên đã đỏ hồng.

Nghe thấy tiếng Cố Thịnh Tầm, mẹ Từ cùng Giang Miên đồng thời ngẩng đầu, "Con làm gì đấy! Không nhìn thấy mẹ đang trò chuyện với người ta sao!"

Mẹ Từ vô cùng bất mãn trừng mắt với đứa con trai nhà mình.

Nghĩ lại lúc trước tưởng bản thân sinh được một tiểu công chúa ngoan ngoãn đáng yêu, lòng tràn đầy vui mừng, ai biết vừa sinh ra lại là con trai. Cái này liền không tính, mấu chốt là con tai nhà mình từ nhỏ đã không thích nói chuyện, có đôi khi cố ý đùa một chút, nó liền mang vẻ mặt "Mẹ là đồ ngốc sao?" Thằng nhóc này cao lãnh, không thú vị một chút nào cả, cũng chẳng giống tính khí lão ba kia!

[Lời của editor: Đây là tập truyện dịch đầu tay của tui. Có sai sót về ngôn từ, câu chữ, dấu câu,... hi vọng mọi người góp ý!!!][ yêu yêu<3]