Chương 20: Làm việc riêng

Ngày 08/03/2024

Tác giả: Bạch Nhứ Trầm

Edit: Dandan

======

" Tiểu Bạch, ông biết ngày hôm qua ông đã làm cái gì sao? Ông nổi tiếng khắp cục điều tra rồi! Hiện tại mọi người đều đang lén thảo luận bát quái của ông."

Lâm Mặc vọt vào văn phòng, đầu tiên là liếc nhìn vị trí của Sở Trạch Hoài, sau khi phát hiện anh hắn không ở, mới yên tâm mà bắt lấy bả vai Bạch Úc lắc không ngừng.

" A? Tôi làm gì? Tôi chính là đi giúp tiểu đội tám vận chuyển mấy lần hàng hoá mà thôi, hơn nữa đây cũng là nhiệm vụ trong cục phát, có vấn đề gì sao? "

Bạch Úc hồi ức một chút những chuyện xảy ra ngày hôm qua, vẻ mặt nghi hoặc.

Cậu dùng đầu ngón tay đếm kỹ những chuyện ngày hôm qua đã trải qua.

Buổi sáng, cậu viết xong toàn bộ báo cáo tổng kết nhiệm vụ của tiểu đội một.

Buổi chiều, cậu đi giúp tiểu đội tám vận chuyển hàng hóa kiếm tiền tăng ca, còn trở về cục điều tra một chuyến, cùng đội trưởng tiểu đội tám cùng nhau đem cái chai trả lại cho chủ quản xưởng tinh lọc.

Buổi tối, cậu trộm đi kho hàng tạm thời ăn tiệc buffet.

Đếm đếm, Bạch Úc đột nhiên có chút khẩn trương.

Không lẽ là chủ quản xưởng tinh lọc cùng cục điều tra đối chiếu số liệu, phát hiện cậu trộm đem một ít chất lỏng giấu đi chứ.

Hoặc là.... Chuyện chính mình lén lút đi ăn buffet bị người khác phát hiện?

" Cho ông một chút nhắc nhở nè, chính là đội trưởng Việt Phong của tiểu đội tám. "

Lâm Mặc thấy Bạch Úc chậm chạp không nói lời nào, một bộ còn ở hồi tưởng dáng vẻ, nhịn không được nói.

" Đội trưởng Việt? Tôi cùng hắn chỉ gặp qua có một lần, không quá quen thuộc. "

May quá, không phải hai việc này bại lộ là được rồi.

Bất quá đội trưởng Việt Phong của tiểu đội tám cùng cậu có quan hệ gì? Bọn họ gặp mặt đơn thuần là vì công việc, trong trí nhớ của cậu chỉ có đoạn ngắn cùng đối phương cùng nhau đứng ở chủ quản xưởng tinh lọc trước mặt trả lại cái chai.

Ấn tượng Việt Phong lưu lại cho cậu, là sắc mặt kỳ quái của đối phương, như là dáng vẻ muốn khóc lại khóc không được.

" Không phải đâu, chẳng lẽ là tai tiếng? "

Lâm Mặc nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bạch Úc không giống làm bộ, bản thân cũng cảm thấy khó hiểu,

" Tui lại cho ông một nhắc nhở nữa, đội trưởng Lật Tụng của tiểu đội hai. "

" Tôi nhớ ra rồi, nguyên lai là chuyện giữa tôi cùng hắn. "

Bạch Úc dưới ánh mắt bát quái của Lâm Mặc, oai oai đầu nghi hoặc nói,

" Đội trưởng Lật vẫn luôn muốn mời tôi đi tiểu đội hai, hắn đúng là rất thích đào góc tường khắp nơi, không phải mọi người đều biết đến sao? Vì sao sẽ trở thành bát quái lén thảo luận? "

Trừ bỏ cậu ra, người mới của những tiểu đội khác, chỉ cần lớn lên ở trong thẩm mỹ của Lật Tụng, đối phương đều sẽ thử đi đào góc tường.

Lâm Mặc nhìn Bạch Úc vẻ mặt tự nhiên, không cam lòng hỏi:

" Ông cùng đội trưởng Lật thật sự không có giao tình lén lút gì sao? "

Thế vì sao thanh âm hỏng mất của đội trưởng Lật có thể truyền khắp toàn bộ hành lang? Bạch Úc cùng ba đội trưởng lại có quan hệ gì mà không thể cho ai biết?

Hiện tại lời đồn đãi đã trở nên phi thường phóng đại.

Ngay từ đầu là truyền Bạch Úc cùng đội trưởng tiểu đội một, hai, tám tiến hành tình yêu bốn người, phóng đại mười phần.

Kết quả truyền truyền liền biến thành Bạch Úc đang chơi 1v3, chân đạp ba chiếc thuyền, điều này càng phóng đại hơn.

Đến sau lại cư nhiên biến thành Bạch Úc đang tiến hành sưu tập tem về các đội trưởng, tiến độ hiện tại là 30%, này quả thực chính là mẹ của phóng đại cũng không thể nhận ra con mình rồi.

Trong lòng Lâm Mặc lại tò mò lại tức giận lại lo lắng.

Tò mò rốt cuộc chuyện giữa bốn người bọn họ là như thế nào, tức giận những người đó cái gì cũng không biết liền đi đoán lung tung, lo lắng Bạch Úc sẽ bị tổn thương bởi những đồn đãi vớ vẩn kia.

Hoàn toàn không biết Lâm Mặc suy nghĩ gì, Bạch Úc nhún vai, tùy tay rút ra một phần văn kiện từ bên cạnh:

" Thật sự không có, nếu ông có chuyện gì cần đội trưởng Lật giúp, tôi kiến nghị ông trực tiếp tìm đối phương, hoặc là đi tìm đội trưởng Sở, giao tình giữa hai người bọn họ khẳng định là sâu hơn so với giao tình giữa hai người chúng ta với đội trưởng Lật. "

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Sở Trạch Hoài lại một lần nữa lao vào vào công việc gϊếŧ Ô Nhiễm Vật, cậu cũng một lần nữa bận rộn lên, đều không ngừng mà viết báo cáo nhiệm vụ.

Sau khi viết xong còn muốn sớm một chút đuổi tới hiện trường ăn.... Không phải, là nhặt xác cho Ô Nhiễm Vật.

" Không có không có, tui không có chuyện gì cần đội trưởng Lật hỗ trợ, ông tiếp tục làm việc đi, tui đi trước, đúng rồi, nếu ông nghe được tin tức không tốt gì ngàn vạn lần đừng khổ sở, trực tiếp tới tìm tui, tui khẳng định là đứng về phía ông. "

Lâm Mặc vội vàng tạm biệt, trước khi rời đi văn phòng, còn dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Bạch Úc.

Người sau cảm thấy có chút khó hiểu.

" Có lẽ đây là cảm xúc hay thay đổi cùng phức tạp của con người đi, khó trách trong sách nói, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ hiểu thấu đáo nhân tính. "

Bạch Úc cảm thán, Lâm Mặc đã xem như đơn thuần, chính là dù như vậy, cậu cũng không nắm được biến hóa cảm xúc của đối phương.

Hệ thống muốn nói lại thôi, do dự trong chốc lát, vẫn là quyết định nhắc nhở Bạch Úc một chút: 【 Ngươi... Thật không nhớ rõ ngày hôm qua đã làm những gì? 】

Ngày hôm qua nó điên cuồng nhắc nhở Bạch Úc, kết quả tên này dưới trạng thái lên men, một chữ cũng nghe không được.

Ngày hôm qua nó liền cùng Việt Phong cùng tuyệt vọng.

Chờ đến năng lượng lên men bị tiêu hóa hết, hai người bọn họ đã đứng trước mặt chủ quản, trường hợp hiện ra ở trước mắt Bạch Úc đều vô cùng bình thường.

【 Nhớ không rõ lắm, rất quan trọng sao? Có thể cứu vớt sao? 】

【 Ân.... Kỳ thật đối với kế hoạch lớn thu thập năng lượng của chúng ta tới nói, cũng không phải rất quan trọng, hơn nữa giống như cũng không thể cứu vớt. 】

【 Nga, thế thôi, nói không chừng sau khi nhớ tới còn sẽ ảnh hưởng tâm tình, ta lười đến suy nghĩ. 】

【 Tốt. 】

*********

Tin đồn nhảm trong cục điều tra rất nhanh đã bị áp xuống, cũng không có một chút ảnh hưởng nào với Bạch Úc.

Trước không nói những tin đồn này căn bản đều không có truyền tới tai Bạch Úc, liền tính Bạch Úc nghe được bản hoàn chỉnh, một gốc thực vật như cậu, cũng hoàn toàn không lý giải được yêu hận tình thù giữa con người, thậm chí còn sẽ cảm thấy không thể hiểu được.

Căn bản thực vật không biết cái gì là tình yêu, bản năng của cậu chỉ có sinh tồn.

Đối với những ánh mắt cậu không thể hiểu đang âm thầm nhìn cậu, Bạch Úc toàn bộ đem này quy về tính phức tạp cùng đa dạng trong cảm xúc con người, thậm chí còn cảm khái, hiểu biết về con người của mình vẫn là quá mức nông cạn.

Vì thế cậu bớt thời gian đi tìm Nguyên Tuyết muốn rất nhiều tài nguyên phim, còn cố ý làm đối phương giúp cậu chọn lựa mấy bộ phim có thể bày ra đặc điểm tính người chân thật nhiều nhất.

Trong đó một cái gọi là cái gì phim truyền hình được đến Nguyên Tuyết cực lực đề cử.

Hai chữ kia cậu không quen biết, lật xem mảnh nhỏ ký ức, phát hiện nguyên chủ cũng không biết, căn cứ nội dung, Bạch Úc dứt khoát ở trong lòng kêu nó 《 Hậu cung nữ nhân truyện 》

Cậu thuần thục mà chia màn hình máy tính, một bên dùng để xem video ký lục nhiệm vụ của Sở Trạch Hoài, một bên mở phim cung đấu khẩn trương kí©h thí©ɧ.

Lúc Sở Trạch Hoài tiến vào, nhìn đến chính là một màn dưới đây.

Bên trái máy tính của Bạch Úc mở video y gϊếŧ Ô Nhiễm Vật, kiếm quang hiện lên, đầu Ô Nhiễm Vật theo tiếng mà rơi.

Bên phải máy tính thì truyền đến một thanh âm phẫn nộ: " Tiện nhân như ngươi cư nhiên dám động thủ với ta? Phản rồi! "

Vài giây sau, hai bên màn hình đồng thời chuyển hình ảnh.

Bên trái, khuôn mặt Ô Nhiễm Vật trong màn ảnh đột nhiên phóng đại, một đôi tay mang theo bao tay đem mặt Ô Nhiễm Vật xoay qua, Sở Trạch Hoài trong video đang xác định chủng loại của Ô Nhiễm Vật này.

Bên phải, giọng nữ điên cuồng bắt đầu thét chói tai: " A —— Tiểu tiện nhân như ngươi cư nhiên còn dám chạm vào mặt ta! Người tới, vả miệng! "

Bên trái, lại một con Ô Nhiễm Vật nhảy ra mặt biển, ý đồ cùng Sở Trạch Hoài triển khai một hồi chiến đấu mới, nhưng trong nháy mắt, đầu của nó cũng bị chém xuống.

Bên phải, giọng nữ kia càng thêm bén nhọn điên cuồng: " Ngươi cư nhiên liền thị nữ của ta đều dám đánh? Quả nhiên là tiểu tiện nhân, ta muốn Hoàng Thượng đem ngươi biếm lãnh cung! "

Sở Trạch Hoài:.........

Thực hảo, ở trước mặt y làm việc riêng đúng không.

Y nhìn Bạch Úc ngồi ở trước máy tính xem đến say mê lâm vào trầm tư, có phải nên lập một quy củ cho các đội viên không?