Chương 13: Gia nhập tiểu đội

Ngày 14/01/2024.

Tác giả: Bạch Nhứ Trầm

Edit: Dandan

Mình là Dandan, người thực sự bắt tay vào edit truyện này. Mình có một vài điều muốn nói trước khi mọi người đọc chương 13:

1. Vào đầu tháng 10/2023, mình bắt đầu edit truyện này, với tên gọi là ‘ Hôm nay Boss dây leo vẫn đóng giả làm người ’ và xin đăng truyện lên Truyenhd, nhưng không được duyệt.

2. Sau đó vào giữa tháng 10/2023, mình đều chỉnh tên chuyện một chút thành ‘ Hôm nay Boss vẫn đóng giả làm người ’ và đăng trên w-a-t-t-p-a-d ( link truyện: https://www.wattpad.com/story/354307865-h%C3%B4m-nay-boss-v%E1%BA%ABn-%C4%91%C3%B3ng-gi%E1%BA%A3-l%C3%A0m-ng%C6%B0%E1%BB%9Di ).

3. Mấy ngày sau khi đăng lên thì phát hiện truyện này xuất hiện trên trang Truyenhd do bạn quản lý Xia Liang đã copy mà không xin phép mình đăng lên ( lúc này mình vẫn đang tiếp tục xin duyệt truyện đăng trên Truyenhd luôn nhưng không được duyệt ).

4. Mình thấy ấm ức vì người ta dùng bản edit của mình mà được duyệt truyện đăng lên còn mình thì không được, dù mình mới là người thực sự bỏ thời gian, sức lực ra edit, đã vậy bạn đó copy đăng lên không xin phép thì thôi đi, còn không chịu ghi nguồn ( trong khi những trang khác copy đều ghi rõ nguồn truyện từ đâu ). Vì thế,mà mình quyết định dừng edit truyện này.

5. Ngày hôm nay 14/01/24, sau gần 3 tháng mình dừng edit truyện, có thể là tâm trạng thay đổi, cũng có thể là do mình đang đào mấy hố khác, hoặc do đây là bộ truyện đầu tiên mà mình edit, mình không muốn nó bơ vơ giữa đường, nên mình quyết định xin quyền đồng quản lý truyện và sẽ tiếp tục edit truyện này.

6. Mình không biết tiếng Trung, thường xem truyện convert, và dở ngữ văn, nên có lẽ edit sẽ không được hay và bị lậm convert, mong được mọi người góp ý nhẹ nhàng.

7. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

======

Hành lang,

“ Ách.... Ông đừng buồn, anh tui không có ác ý đâu, anh ấy chỉ là ở vị trí quan chấp hành khu vực Đông Châu làm lâu rồi, nhìn thấy người cơ bản đều là cấp bậc rất cao, cho dù là hiện tại làm đội trưởng, cũng còn không đến một năm, anh ấy tuyệt đối không có ý xem thường thức tỉnh giả cấp thấp, ông tuyệt đối tuyệt đối đừng hiểu lầm. ”

Lâm Mặc nói nói, nhớ tới cái gì lập tức giải thích.

Hắn sợ Bạch Úc cùng Sở Trạch Hoài sinh ra hiềm khích, chính hắn kẹp ở bên trong sẽ khó xử.

“ Là ông suy nghĩ nhiều, chứ tui không có nghĩ nhiều vậy đâu. ”

Bạch Úc ngữ khí tự nhiên mà trả lời.

Cậu đương nhiên có thể cảm giác được Sở Trạch Hoài không có ác ý, đối phương chỉ là ăn ngay nói thật, đem ý tưởng thực sự nói ra mà thôi.

Cậu chỉ là tiếc nuối lúc trước vì cái gì không đem thực lực bản thân ngụy trang cao hơn nữa.

“ Vậy được rồi, khụ khụ, bọn mình quay trở lại đề tài trước đó, vừa rồi nói tới nơi nào đâu? Ờ à, tui lại đề cử cho ông một vị đội trưởng, người thực tốt, khẳng định sẽ không từ chối ông.... ”

Kết quả hắn còn chưa nói xong, một trận gió xoáy từ phía sau xông tới, nữ nhân từ phía sau câu lấy cổ Bạch Úc, cười tủm tỉm mà đem người kéo trở về, vừa kéo vừa oán giận:

“ Tiểu Mặc, em lôi kéo đội viên của chúng ta đến văn phòng của người khác làm cái gì? Khuỷu tay có quẹo ra ngoài cũng không thể quẹo vào lúc này chứ. ”

Năng lực trợn mắt nói dối này làm Lâm Mặc trợn mắt há hốc mồm.

“ Từ từ, trong hai người bọn em chỉ có một người là đội viên tiểu đội một đi, chị Yến chị có phải kéo nhầm —— ”

“ Nếu em đã nghĩ như thế thì, Tiểu Bạch chúng ta đi, làm Tiểu Mặc tự mình đi tìm đội trưởng khác giao lưu cảm tình thôi, nói không chừng giao lưu xong, em ấy liền ăn vạ đội khác không muốn về rồi. ”

Lâm Mặc nhìn Yến Nhiên không chút lưu tình mà đi trở về còn mạnh mẽ kéo theo Bạch Úc, chậm rãi đánh ra tới một dấu chấm hỏi.

***

Tuy rằng Bạch Úc cũng rất muốn thể hiện thái độ ‘ hôm nay ngươi xa cách ta , ngày mai ngươi không với tới ta ’.

Nhưng không có cách nào, bọn họ thật sự cho quá nhiều.

“ Đội trưởng Sở thật sự sẽ không để ý sao? ”

Bạch Úc nhìn cửa gỗ quen thuộc, sờ sờ cằm.

“ Em là thực tập sinh, cho dù ở đâu, cũng không có bất luận vấn đề gì, đội trưởng Sở lúc bình thường tính cách rất hiền hoà, y còn không đến mức để ý loại đồ vật này. ”

Yến Nhiên cười tủm tỉm thu hồi đơn nhập chức của đối phương, đuôi ngựa cao cao soái khí lưu loát lướt qua một đường cong xinh đẹp trong không trung, tiếp đó đẩy cửa ra.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, Nguyên Tuyết cũng đã ở trong văn phòng thu thập ra tới một vị trí trống.

Còn vừa vặn đối diện với Sở Trạch Hoài.

“ Thời gian quá ngắn, cho nên có chút loạn, nhưng có thể miễn cưỡng xem như vị trí mới, cũng chỉ có bàn đối diện của đội trưởng là không ai ngồi. ”

Nguyên Tuyết đem một chồng báo cáo nhiệm vụ cuối cùng đặt dưới đất, thổi thổi tro bụi trên tay.

Tốc độ gϊếŧ ô nhiễm vật của Sở Trạch Hoài quá cao, điều này cũng đại biểu báo cáo nhiệm vụ mà y cần viết phi thường phi thường nhiều, nhiều đến nỗi chiếm mãn bàn làm việc trống đối diện y, những người khác cũng không muốn chạm vào đống báo cáo nhiệm vụ khủng bố đó.

Giờ thì tốt rồi, vừa lúc trời xui đất khiến mà cho người mới lưu vị trí, còn không cần phải đi dọn bàn ghế mới.

“ Thiếu chút nữa đã quên giới thiệu, chị kêu Nguyên Tuyết, vùng quê Nguyên, bông tuyết Tuyết, hoan nghênh gia nhập chúng ta. ”

Nguyên Tuyết đem bịch khô bò không biết từ nơi nào lấy ra để trên bàn.

“ Yến Nhiên, lặc công yến nhiên hai chữ sau, về sau chị che chở cậu, nếu bị ai ăn hϊếp, cậu trực tiếp nói với chị, chị đi đánh tên đó! ”

Yến Nhiên vỗ vai Bạch Úc, đưa cho cậu bịch que cay.

Bạch Úc chớp chớp mắt, nguyên lai con người bình thường lúc giới thiệu tên, còn muốn tìm những từ thường gặp có chứa tên mình trong đó sao?

Trước kia khi mình cùng Lâm Mặc giới thiệu, nhưng thật ra thiếu nửa câu lời nói.

Nhưng không sao, hiện tại sửa đổi thì tốt rồi.

“ Chào mọi người, em là Bạch Úc. ”

Bạch Úc ở trong đầu không ngừng lật xem những quyển sách mà hệ thống tải cho cậu, cuối cùng tìm được rồi hai từ thường dùng chứa tên mình,

“ Chứng bạch tạng Bạch, bệnh trầm cảm Úc. ”

Mọi người: .........

Không khí quỷ dị một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Rốt cuộc đây chính là thiên tài viết công văn, thiên tài luôn là có chút cổ quái.

Đại gia vui vẻ hoà thuận, trừ bỏ Sở Trạch Hoài.

Người sau yên lặng thu hồi ánh mắt, nhìn đống đồ ăn ở đối diện càng ngày càng cao: ...... Chậc.

So với đội trưởng tâm tình phức tạp, thì tâm tình của thực tập sinh ma mới Bạch Úc tốt rất nhiều, một đôi mắt phượng mang theo ý cười: “ Đúng rồi, sẵn em nói luôn, thật ra thì ngoài đơn xin tài chính, em đối với viết báo cáo nhiệm vụ cùng tổng kết cũng rất có tâm đắc. ”

Rốt cuộc có đôi khi cậu cũng phải viết báo cáo nhiệm vụ cho Chủ Thần, mỗi năm các Boss phó bản còn muốn viết tổng kết cuối năm.

Vì thế chỉ trong nháy mắt, mắt mọi người đều sáng rực lên hai độ.

“ Tiểu Bạch à, em có thể giúp chị viết báo cáo lần này sao, hôm nào chị mời em ăn cơm. ”

Yến Nhiên lôi kéo ghế đến ngồi đối diện Bạch Úc, bắt đầu nói về quá trình gϊếŧ ô nhiễm vật lần này, Bạch Úc vừa nghe vừa viết.

Yến Nhiên vừa nói xong, cậu cũng dừng viết.

Quá trình hoàn thành, trọng điểm xông ra, tổng kết thăng hoa, là một bài báo cáo tốt đến mức có thể treo lên bảng tuyên truyền.

“ Từ từ, còn có chị, báo cáo nhiệm vụ lần trước chị gϊếŧ nhiễu sóng giả ở tiểu Lý thôn còn không có viết. ”

Đối mặt với cơ hội khó được này, Nguyên Tuyết chạy ra tốc độ hoàn toàn không phù hợp với hình tượng văn nhược của cô.

“ Tiểu Bạch, a không, anh Bạch, xem ở tình nghĩa trước giờ của chúng ta, ông có thể giúp tui viết bản kiểm điểm sao? ”

Lâm Mặc cầm tờ giấy mới viết một câu thò qua tới.

Trước đây, bầu không khí của tiểu đội một đều không náo nhiệt.

Một mặt là ít người, một mặt là phải thường xuyên đi gϊếŧ Ô Nhiễm Vật, còn có một mặt khác nữa là do phải viết tổng kết sau chiến cùng các loại báo cáo công văn.

Không khí náo nhiệt giống như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên.

Có lẽ cũng đã đến lúc bản thân nên thay đổi tư duy quản lý trước giờ.

Sở Trạch Hoài nghĩ như vậy rồi ném bút xuống, y liếc mắt nhìn đống văn kiện tích lũy đã lâu bên cạnh mình, cầm lấy một cái đưa qua.

Đây là báo cáo nhiệm vụ khi đi gϊếŧ con nhện lớn ở thành phố bên cạnh, cục trưởng vẫn luôn thúc giục y nộp, thành phố bên cạnh cũng đang hối thúc, dứt khoát giải quyết sớm tương đối tốt.

Chẳng qua văn kiện y đưa qua bị cản lại, sau đó đã bị lui trở về.

“ Đội trưởng, thật ngại quá, hiện tại tôi phải tan làm, báo cáo nhiệm vụ này vẫn là anh tự viết đi. ”

Bạch Úc cười tủm tỉm bắt đầu thu thập đồ vật, những người còn lại cũng sôi nổi đứng dậy, chuẩn bị tan làm.

“ Từ từ, cậu không phải nói —— cậu tức giận? ” Trong mắt Sở Trạch Hoài mang theo một tia ngạc nhiên.

“ Làm sao có thể? Tôi chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, trong hợp đồng cũng không có công việc này. ”

Bạch Úc vừa mới nói xong, đã bị ba người khác vây quanh rời đi.

“ Cuối cùng cũng không cần tăng ca viết báo cáo, vẫn là lần đầu tiên tan làm sớm như vậy, đi đi đi, đi ăn cơm. ”

“ Được! Bạch Úc, ông nhất định phải nếm thử đồ ăn tại nhà ăn văn phòng chúng ta. ”

“ Nhà ăn có cái gì ngon đâu chứ, chị biết một nhà hàng lâu đời, cùng chị đi đi. ”

Ba người bỏ báo cáo trong tay lại bàn, hi hi ha ha rời đi văn phòng.

Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn lại một mình Sở Trạch Hoài.

“ Quả nhiên vẫn là tức giận..... ”

Chậc, nói cái gì mà sùng bái y, gạt người.

***

Một đám người vui sướиɠ ra ngoài ăn lẩu, lúc ăn xong đã là 9 giờ tối.

“ Mọi người cảm thấy... Anh em đã về nhà chưa? ”

“ Chắc là chưa về đâu, anh ấy phải viết rất nhiều báo cáo nhiệm vụ. ”

“ Cười chết rồi, y phải viết xong báo cáo mới trở về? Nếu là như vậy, y có thể trực tiếp ở lại văn phòng, chị cược y viết không đến hai trăm từ. ”

“ Sao mọi người lại vậy, đội trưởng vẫn là rất lợi hại, em cảm thấy anh ấy ít nhất có thể viết 250 từ. ”

“ Tui cứ cảm thấy ông đang nội hàm cái gì.... ”

Một đám người nói nói cười cười chia tay nhau, có nhà về nhà, không nhà liền về ký túc xá công nhân cục điều tra.

Bạch Úc cầm chìa khóa Lâm Mặc cho cậu mượn, một lần nữa quay về văn phòng, nói là muốn tìm đồ vật không cẩn thận để quên.

Trên thực tế.......

【 Không phải, ta cho rằng y sẽ lại ném băng vải mang theo máu vào sọt giấy. 】

Bạch Úc tìm kiếm toàn bộ sọt giấy trong văn phòng, cuối cùng thở dài đầy tiếc nuối.

Cậu rõ ràng ngửi ra được Sở Trạch Hoài đang bị thương, sao đối phương lại không băng bó được cơ chứ?

Mà hệ thống còn ở trong đầu cậu nhắc mãi: 【 Bạch Úc, buổi tối hôm nay ngươi ăn ba lá rau xà lách, hai cục khoai tây, năm cọng măng tây..... Ngươi lại gϊếŧ hại đồng loại. 】

【 Hệ thống, ngươi nếu là lại ở trong đầu ta phát ra tạp âm vô ý nghĩa...... Ta không chỉ có thể đồng loại tương tàn, ta còn sẽ đồng nghiệp tương tàn, ngươi muốn cảm thụ một chút sao? 】

Nghe ra uy hϊếp trong giọng của Bạch Úc, hệ thống im lặng không nói.

Thôi, hôm nay Bạch Úc không tìm được đồ vật cậu muốn, tâm tình không tốt, nó để cậu an tĩnh chút vậy.

Cảm thụ được bên ngoài cùng bên trong đồng thời an tĩnh, tâm tình Bạch Úc tốt rất nhiều, tính toán trực tiếp về nhà.

Chỉ là trước khi rời đi, cậu đột nhiên phát hiện bàn làm việc của mình có chút khác thường.

Ký ức của cậu rất tốt, thời điểm bọn họ rời đi, ghế dựa là hướng về phía cửa.

Có người động đến đồ vật của cậu.

Hơn nữa người này là ai phi thường rõ ràng.

Bạch Úc nheo nheo mắt, cậu đi đến vị trí của mình, cẩn thận đánh giá.

Địa phương bị động đến là ngăn kéo bên trái, nơi đó đựng toàn bộ đồ ăn vặt các đồng sự đưa.

Từ từ, Sở Trạch Hoài sẽ không vì trả thù cậu đã không viết báo cáo nhiệm vụ cho y, mà lấy đi toàn bộ đồ ăn vặt chứ.

Tuy rằng mấy loại đồ ăn vặt này không thể cung cấp năng lượng cho cậu, nhưng còn là rất mỹ vị.

Sở Trạch Hoài chắc là sẽ không làm ra loại sự tình này.....

Bạch Úc kéo ra ngăn kéo, đồ ăn vặt đều an an tĩnh tĩnh nằm ở bên trong, một cái cũng không thiếu.

Cậu lấy chúng nó ra, cũng không có phát hiện đóng gói bị mở ra.

Nhưng sau khi lấy ra hết toàn bộ đồ ăn vặt, thì bên trong nhiều ra tới một đám đồ vật mới.

Đó là phủ kín đáy ngăn kéo, những viên kẹo.

Dưới ánh trăng, những viên kẹo chỉnh chỉnh tề tề đặt ở bên trong, giấy gói tinh xảo lóe ánh sáng, mùi thơm khác nhau của từng vị kẹo cùng hương thơm đối phương tàn lưu đan chéo với nhau.

Bạch Úc ngạc nhiên, khóe môi không nhịn được giơ lên, tùy tay cầm một viên kẹo.

Nguyên lai đội trưởng Sở hơn phân nửa đêm sẽ trộm bỏ kẹo vào ngăn kéo của người khác.

Còn rất ngọt.