Chương 14: Mục Tiêu

Ngày 29/01/2024

Tác giả: Bạch Nhứ Trầm

Edit: Dandan

======

Giống như Bạch Úc không nghĩ tới lúc rời đi sẽ đυ.ng phải Sở Trạch Hoài, thì người sau cũng không nghĩ tới Bạch Úc sẽ trở lại văn phòng vào đêm hôm khuya khoắt.

Hai người vừa lúc gặp nhau ở cửa văn phòng, không khí liền trở nên xấu hổ.

Đương nhiên, người xấu hổ khẳng định không phải là Bạch Úc, thực vật còn không có học được loại cảm xúc này đâu, vì thế cậu rất tự nhiên mà chào hỏi đối phương, đồng thời may mắn Sở Trạch Hoài không đi vào lúc cậu tìm kiếm đồ vật, bằng không sẽ khó mà giải thích được.

“ Đã trễ thế này, mà đội trưởng Sở còn chưa về nhà sao? ”

Bạch Úc vừa nói vừa dùng chóp mũi ngửi ngửi, mùi máu trên người đối phương đã phai nhạt rất nhiều.

“ Ân, vừa mới đi phòng y tế thay băng. ”

Miệng vết thương trên người y quá nhiều, nhưng dụng cụ chữa bệnh trong văn phòng lại không đủ,

“ Cậu về đây làm gì thế? ”

“ Bỗng nhiên nhớ tới viết sai hai chữ trên bản báo cáo nhiệm vụ của Lâm Mặc, liền dứt khoát quay về sửa lại một chút. ”

Bạch Úc từ khóe mắt nhìn thấy được văn kiện trên bàn, liền thuận miệng bịa ra lý do này.

“ Thế à...... Báo cáo nhiệm vụ rất là phiền toái, lại nói về sau có khả năng cậu sẽ xử lý đám văn kiện này trong một thời gian dài, đến lúc đó cũng đừng nói tôi không có nhắc nhở cậu. ”

Sở Trạch Hoài nhớ tới người mới lần trước đó bị việc vặt bức đi, biểu tình thống khổ khi làm việc của đối phương vẫn còn lưu lại trong trí nhớ của y.

Bạch Úc cong mắt: “ Không sao cả, dù sao tôi chính là rất sùng bái đội trưởng Sở, chỉ cần có thể ngốc bên người ngài thôi, tôi cũng đã cảm thấy rất đáng giá, Lâm Mặc có thể làm được, thì tôi cũng có thể làm được. ”

Thông qua việc học tập trong mấy ngày này, cậu đã có thể bắt chước ra 90% tình cảm chân thật của con người.

Ít nhất thì Sở Trạch Hoài không nhìn ra được vấn đề gì, thậm chí còn có chút xấu hổ mà ho khan hai tiếng: “ Cũng không cần phải như vậy..... ”

Bất quá y rất nhanh liền phản ứng lại, ánh mắt biến thành lên án: “ Cho nên cậu vừa sùng bái tôi lại vừa từ chối viết báo cáo cho tôi? ”

“ Chỉ là đúng lúc tan làm mà thôi, tôi có nghe Lâm Mặc nói, nếu làm thêm sẽ có phí tăng ca, có điều nếu đội trưởng Sở đã cho rồi, thì ngày mai tôi sẽ viết cho ngài. ”

Sở Trạch Hoài sửng sốt.

Phí tăng ca.... Là chỉ những viên kẹo kia sao?

“ Nhưng những cái đó không đáng giá bao nhiêu tiền...... ”

“ Với tôi mà nói, đồ vật ngài cho chính là rất hữu dụng và đáng trân quý. ”

Bạch Úc duỗi tay vuốt tóc ra sau tai, một đôi mắt phượng sáng lấp lánh,

“ Trời đã khuya rồi, tôi về trước nghỉ ngơi, đội trưởng Sở cũng nghỉ ngơi sớm chút. ”

Trong bóng đêm, khi cậu lướt qua đối phương, hơi hơi nghi hoặc khi nhìn thấy lỗ tai đối phương có chút đỏ lên, nhưng sau đó lại đem lực chú ý đặt ở trên đường đến phòng y tế.

Đồ ăn, năng lượng, phí tăng ca, cậu tới đây!

***

Ánh nắng chiều xuyên thấu qua pha lê đánh vào bồn trầu bà trên bàn gỗ, chiếu ra những cái bóng loang lổ trên bàn làm việc .

Bên cạnh bồn hoa, thanh niên tóc đen tay trái chống cằm, mắt nhìn chằm chằm video trên máy tính, tay phải biến thành dây leo, không ngừng viết gì đó trên giấy.

“ Đây là thứ gì thế? Nhìn khủng bố quá rồi. ”

Lâm Mặc lại gần, cùng cậu xem video trên máy tính.

Trong video là một mảnh biển rộng sóng gió mãnh liệt, cuồng phong cuốn lên nước biển, sóng lớn làm người sợ hãi một tầng lại một tầng mà nhào đến, như là muốn cắn nuốt toàn bộ thế giới.

Mây đen đen kịt bao trùm lấy không trung, sấm sét ầm ầm, mưa to trút xuống, màn ảnh bị nước mưa xối ướt, mơ hồ một mảnh.

Tại bên trong sự mơ hồ này, một đạo tia chớp chiếu sáng thế giới tăm tối, trong biển đột nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ, cùng với cái miệng đầy răng nanh của nó.

Cổ xưa, khổng lồ, thần bí.......

Trong nháy mắt, kiếm quang hiện lên, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi cùng uy áp khủng bố.

Từng ngọn lửa nhỏ vàng kim rơi xuống, vụt tắt ở trên mặt biển.

Bóng đen bị cắt thành hai nửa cũng chậm rãi rơi xuống, chìm vào trong biển.

Biển rộng cuồng bạo bình tĩnh trở lại.

“ Lúc tên kia vừa xuất hiện, tui sợ chết khϊếp đi được...... ”

Lâm Mặc che ngực, quay đầu nhìn Bạch Úc,

“ Đây là video ký lục nhiệm vụ, của.... Anh tui? ”

Hắn có chút chần chờ.

Ngọn lửa cùng kiếm, rất giống anh hắn, nhưng không phải hôm qua Bạch Úc còn tức giận với anh hắn sao?

“ Là đội trưởng Sở cho tôi quyền hạn, tôi thông qua video ký lục nhiệm vụ, giúp y viết báo cáo nhiệm vụ. ”

Bạch Úc vừa lột viên kẹo ném vào miệng, vừa cầm thêm một tờ giấy trống mới, bắt đầu xem video ký lục tiếp theo.

Nhìn nhìn, cậu cảm thấy hiệu suất của mình giờ phút này thật sự quá thấp, dứt khoát mở ra hình thức chia màn hình máy tính, đồng thời xem năm video, cũng đồng thời viết năm báo cáo.

“ Quan hệ của hai người từ khi nào lại tốt như vậy? ” Lâm Mặc khϊếp sợ.

“ Vào lúc ông không biết ”

Bạch Úc nhai kẹo trong miệng, vị dứa, không tồi.

Lâm Mặc:..... Hắn đương nhiên không biết, nếu biết còn hỏi cậu sao.

Chỉ là nhìn dáng vẻ không muốn nói thêm điều gì nữa của Bạch Úc, hắn cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ đành phải mang theo một bụng tò mò mà trở lại vị trí của mình làm việc.

“ Thôi, tui không hiểu được ông, lúc trước tui giúp anh tui làm mấy việc này chính là thống khổ đến muốn chết, ông nguyện ý làm liền làm đi, tui muốn chuẩn bị đi nhận nhiệm vụ giải quyết vật ô nhiễm đầu tiên của tui. ”

Bạch Úc “ Ân ” một tiếng, tiếp tục làm việc của cậu.

Có lẽ đối với những người khác, loại việc vặt viết công văn cùng khuân vác thi thể Vật Ô Nhiễm này là tốn thời gian và sức lực, còn không thể giúp tăng cường năng lực, nhưng đối với cậu, đây mới là một trong những mục tiêu quan trọng mà cậu tham gia cục điều tra.

Cậu tổng cộng chỉ có hai mục tiêu.

Một là nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp.

Hai là ăn càng nhiều thi thể Vật Ô Nhiễm.

Cậu vừa mới tìm nhân viên có chức vụ liên quan quan hiểu biết một chút, trừ phi là thi thể của Vật ô nhiễm cấp cao và đặc thù, bằng không Sở Trạch Hoài sẽ không đi nhớ rõ y rốt cuộc đã gϊếŧ cái gì.

Hơn nữa y không có thói quen đối chiếu số liệu với bên hậu cần.

Đây không phải là cơ hội của cậu sao.

Bạch Úc nghĩ tới tương lai tốt đẹp, đôi mắt cong cong, động tác thao túng máy tính trên tay càng nhanh.

Càng sớm viết xong báo cáo nhiệm vụ, càng sớm kiếm ăn.

Hệ thống nhìn cậu thuần thục mà thao tác máy tính, không nhịn xuống cảm khái một tiếng: 【 Bạch Úc, ngươi hiện tại là càng ngày càng giống con người. 】

bắt đầu từ việc mỗi lần sử dụng di động đều phải lật xem mảnh nhỏ ký ức, đến bây giờ thuần thục sử dụng các công năng máy tính, tiến bộ này không khỏi có chút quá nhanh.

Chỉ có thể nói không hổ là Boss phó bản đại nhân.

【 Chỉ là học tập thao tác của Nguyên Tuyết, nàng thường xuyên vừa công tác vừa chia màn hình ra xem phim truyền hình cùng tiểu thuyết, ta còn tính toán chừng nào có thời gian rảnh liền tìm nàng lấy chút tài nguyên. 】

Phim truyền hình cùng tiểu thuyết mà Nguyên Tuyết xem, giống như còn rất có thể thể hiện ra một mặt nhân tính của con người, có thể trợ giúp cho việc sắm vai một con người bình thường của cậu tốt hơn nữa.

Đặc biệt là tình yêu có một không hai làm đối phương khóc đến rối tinh rối mù kia.

Thực vật không biết cái gì gọi là tình yêu, cậu cũng chưa từng thể nghiệm qua tình thân —— đối với thực vật mà nói, vừa sinh ra liền ở một mảnh đất hoang vu là chuyện bình thường, đến nỗi bạn bè.... có thể là mấy cây thực vật cùng cậu cùng nhau làm việc trong phó bản kia.

Nghĩ đến đây, Bạch Úc chọc chọc hệ thống:【 Hệ thống, ngươi biết tình yêu là cái gì sao? 】

Hệ thống lắc lắc đầu: 【 Ta chỉ là một chuỗi số liệu, từ đâu ra tình yêu? Chỉ là ta đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết về tình yêu, xem như có chút hiểu biết đi. 】

Bạch Úc chớp chớp mắt: 【 Tình yêu trong tiểu thuyết là cái dạng gì đâu? 】

【 Tình yêu a.... Theo ý ta hiểu từ trong các tiểu thuyết ngôn tình thì, nếu nam chính là hoàng đế, hắn rất yêu rất yêu ngươi, liền nhất định sẽ cho ngươi một vị trí tại hậu cung, nói không chừng còn sẽ giữ lại một vị trí trong lãnh cung cho ngươi. Còn nếu hắn là tổng tài hiện đại, đại khái là sẽ móc thận / giác mạc / tử ©υиɠ vân vân của ngươi, đây là tình yêu tuyệt mỹ mà con người ca tụng. 】

Bạch Úc:..... Giống như có chỗ nào đó sai sai.

Tiếng chuông di động vang lên đánh gãy cuộc thảo luận về tình yêu của hai tên không phải là con người.

[ Sở Trạch Hoài: sông Thanh Hà, khu Hà Phát, mang lên rương thu dụng số 1 lại đây. ]