Mặc dù Chung Diệp không nói gì, nhưng Hi Trì lại cảm giác không đúng: “Nghĩa huynh, ngươi mất hứng?”
Chung Diệp nói: “Rõ ràng đã nói xong là chỉ có hai chúng ta.”
Hi Trì cũng không biết nên nói như thế nào, nếu như Hi Trì coi một người thành bằng hữu, kia Hi Trì nhất định sẽ nguyện vì bằng hữu ấy
lưỡng lặc sáp đao.*
(2) giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống (chỗ này hình như tác giả chơi chữ ‘sáp đao’ (chém xuống một đao) Cũng là bởi vì tính tình hắn như vậy, người nguyện ý cùng hắn thật lòng lui tới rất nhiều, năm đó cho dù Thịnh gia như mặt trời ban trưa, người người sợ hãi Thịnh gia, thời điểm Thịnh Nguyệt tận lực gây khó khăn cho Hi Trì, vẫn là có không ít sư huynh đệ mạo hiểm đắc tội Thịnh gia mặc nguy hiểm đứng chung một chỗ cùng với Hi Trì.
Hi Trì nói: “Nghĩa huynh, Cố Lương là huyện lệnh Thanh huyện, quen biết hắn tổng cũng không có gì xấu. Hơn nữa hắn là sư huynh ta, nhân phẩm rất tốt, đáng giá lui tới.”
Chung Diệp biết ý của Hi Trì.
Tuổi tác Hi Trì rất nhỏ, nhìn trước mắt mới vừa hai mươi tuổi, tuổi tác như vậy lại có một tâm tư cực kỳ kín đáo, cũng không biết hắn đã từng trải qua chuyện gì.
Hơn nữa, rõ ràng hai người mới chỉ gặp mặt một lần, nhưng Hi Trì lại nguyện vì hắn bỏ ra rất nhiều. Chung Diệp tâm lý âm ám, sẽ không tùy tiện tin tưởng người khác, hắn cũng sẽ không đối với người khác vượt qua người bình thường cái gì, Hi Trì đối đãi người tốt như vậy, hắn luôn sẽ có có loại cảm giác không thật.
Chung Diệp giơ tay lên gõ một cái vào trán Hi Trì: “Ngươi dụng tâm lương khổ*
Dụng tâm lương khổ – 用心良苦 – yòng xīn liáng kǔ (lương: rất, tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại) ta hiểu rõ. Bất quá quân tử chi giao nhạt như nước, sau này cũng không cần liên quan đến những thứ khác. Ta còn muốn hỏi ngươi điều này, ngươi còn nhỏ tuổi làm sao trong chuyện đối nhân xử thế lại lão luyện như vậy?”
Quân tử chi giao đạm như thủy – 君子之交淡如水 – jūn zǐ zhī jiāo dàn rú shuǐ (câu này nổi tiếng này, xuất từ Trang tử hẳn hoi, thấy giải nghĩa là giao tình của người quân tử cao nhã, thuần tịnh, thanh đạm như nước, ai chà, trong 1 câu rất dài như sau: 且君子之交淡若水,小人之交甘若醴;君子淡以亲,小人甘以绝 – thả quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt; thấy từ điển ghi “lễ” có nghĩa là rượu ngon ngọt; đại ý cả câu như sau: giao tình của người quân tử thanh đạm như nước Cái trán của Hi Trì trong nháy mắt bị gõ đỏ, hắn giơ tay lên xoa bóp một cái: “Đi theo gia nhân, còn có cả tiên sinh, đã thành thói quen rồi.”
Diêu gia ở Huyên triều cũng là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, số một Lệ Nam, các quan viên tiến vào Lệ Nam cơ bản đều phải tới Diêu gia thăm hỏi một chút.
Bất quá bây giờ hoàng đế dần dần cầm quyền, Hi Trì nhìn thấu đương kim thánh thượng dã tâm bừng bừng thủ đoạn không giống bình thường, đã sớm khuyên Diêu gia thu liễm một chút. Diêu gia trước mắt là cữu cữu cầm quyền, quan hệ của Hi Trì cùng cữu cữu không thể nói tốt cũng không thể nói không tốt, hắn nhắc nhở nhiều lần, liền xem đối phương có thể nghe lọt được hay không.
Chung Diệp nghe qua thân thế cùng lai lịch của Hi Trì, bất quá cũng không có nghe được quá kĩ, đây đối với bên ngoài chính là một bí mật.
Hắn nhìn chăm chú ánh mắt Hi Trì: “Nhà ngươi ở Lệ Nam rất nổi danh?”
Hi Trì trầm mặc một lát, lắc đầu: “Cũng không có. Nhà ta... Trước mắt là ở kinh thành, ta cùng nhà quan hệ phức tạp.”
Thuở nhỏ lớn lên ở gia tộc của mẫu thân, mấy chục năm chưa từng gặp qua phụ thân, hôm nay gặp được không biết như thế nào để có thể ở trong phủ sống chung, càng không biết như thế nào nói rõ với gia tộc mẫu thân.
Hi Trì cũng là ở thế lưỡng nan.
Mẫu thân hắn đã sớm tái giá, tái giá cũng là danh môn thế gia, đối phương còn là một hầu gia. Bởi vì mẫu thân cũng không có sinh hạ một hài tử mới, bên kia nghe nói qua danh tiếng của Hi Trì, luôn muốn để cho Hi Trì***đoạn này mình đọc nửa buổi cũng không dịch ra nghĩa của câu này, mọi người thông cảm.
Chung Diệp suy tư một chút, gia đình Hi Trì rất có thể là làm ăn, các thương nhân cũng tương đối linh lợi, Hi Trì đi theo người nhà thường nghe thấy đối đãi người xử sự mới như vậy khéo đưa đẩy.
Các thương nhân khắp nơi làm ăn chạy tới chạy lui, hôm nay đến kinh thành làm ăn cũng không lạ gì.
Ở Huyên triều Diêu thị cũng là một gia tộc lớn, họ Diêu rất nhiều, sao có thể mỗi một họ Diêu đều cùng Lệ Nam Diêu gia có quan hệ.
Màu da Chung Diệp không hề đậm, ngược lại, hắn cũng là một nam tử tuấn mỹ mặt như ngọc quan, chẳng qua là do cùng Hi Trì đứng chung một chỗ liền tương hình kiến truất.
相形见绌 tương hình kiến truất ----------------- 相形 so sánh ----------------- 相形见绌 ✚[xiāngxíngjiànchù] Hán Việt: TƯƠNG HÌNH KIẾN TRUẤT thua chị kém em; không bằng anh bằng em ----------------- 相形 ✚[xiāngxíng] so sánh Câu này đại loại chê Chung Diệp đứng cùng Hi Trì thì sẽ thua hơn về mặt nhan sắc á *^^* Cũng không biết tại sao Hi Trì lại là dáng dấp này, rõ ràng là nam tử nhưng tựa như được băng tuyết xây thành, ngâm trong nước suối càng lộ vẻ xuyên thấu trong suốt, tóc đen mềm mại tựa như gấm vóc ngâm trong nước, lý y tựa trong suốt dán ở trước ngực, ngọc diện thanh tú dùng nước điểm lên như những hạt châu, đôi môi nhẹ nhàng ửng đỏ.
Chung Diệp không có hỏi lại nhiều hơn, dù sao tương lai còn dài, từng điểm từng điểm khách sáo là được.
Hi Trì không hề ngu, nếu quá trực bạch sẽ để cho hắn phát giác ra.
Chung Diệp nói: “Người nhà đối với ngươi tốt không?”
Hi Trì gật đầu một cái: “Mỗi một người đều rất tốt, chẳng qua là quan hệ rắc rối phức tạp, người thân nhất lại không thân
*này mình nghĩ chắc là “người thân nhất” theo kiểu ông bà cha mẹ cô dì chú bác cả cái dòng họ cùng dòng máu á, còn cái câu “lại không thân” chắc là chỉ quan hệ giữa tiểu Hi với một hoặc một số người trong Diêu gia không thân thiết*^^*, giữa mỗi người đều có chút không thân thiết, càng không hiểu lẫn nhau.”
Hắn chưa bao giờ cùng người ngoài nói qua tình huống trong nhà mình, không biết tại sao, trên người Chung Diệp luôn có một loại mị lực kỳ lạ khiến người an định lại, để hắn nói cho Chung Diệp nghe về chuyện có liên quan đến bản thân.
Chung Diệp nói: “Như vậy liền tốt.”
Hi Trì cảm thấy mi mắt Chung Diệp đang lúc còn có mấy phần phiền muộn, cho là đối phương như cũ đang vì chuyện Cố Lương gia nhập mà mất hứng, hắn nắm bả vai Chung Diệp: “Nghĩa huynh, lần sau chúng ta gặp mặt, ta sẽ không tự mang theo bằng hữu khác tới nữa.”
Tính tình Hi Trì rất tốt, tốt khiến cho người đắm chìm trong đó.
Chung Diệp cầm ngược cổ tay Hi Trì: “Lần này ta đã tức giận, ngươi định bồi tội thế nào?”
Hi Trì cười nói: “Nghĩa huynh trả thế nào lại là hùng hổ dọa người không thuận theo không buông tha? Ta cũng nhận sai còn chưa đủ sao?"
Hắn đẩy Chung Diệp một cái, thân hình Chung Diệp cường tráng như vậy tự nhiên không thể nào bị Hi Trì đẩy được, ngược lại bởi vì dưới nước quá trơn, trong nhất thời Hi Trì không cẩn thận liền bị ngã, trực tiếp rơi vào trong nước.
Chung Diệp giơ tay lên đem Hi Trì từ trong ao nước dầm dề vớt ra.
Hi Trì vừa cười một tiếng, giơ tay lên tạt nước vào đầy mặt Chung Diệp.
Chung Diệp cho tới bây giờ đều không phải là người có tính cách hồ nháo, hắn thuở nhỏ rất trầm ổn, bởi vì tình cảnh gian hiểm, dù là thời điểm ba bốn tuổi cũng là nói năng thận trọng, cùng người chơi đùa lại là chưa từng.
Hắn ôm eo Hi Trì: “Tiểu Hi, ngươi đừng làm rộn.”
Hi Trì lại tạt nước đầy mặt hắn: “Nghĩa huynh, ngươi có thể làm gì ta?”
Đôi mắt Chung Diệp tối sầm lại.
Hắn có thể đoạt được Hi Trì như thế nào?
Mặc dù thân là đế vương, Chung Diệp đối chuyện nam nữ chưa bao giờ có ý nghĩ gì, hắn không chỉ có bạc tình bạc nghĩa, hắn còn bạc tình quả dục. Chung Diệp vẫn luôn cho là chuyện cảm tình sẽ trì hoãn đại sự giang sơn của hắn.
Năm xưa thái hậu nhét vào bên cạnh hắn đều là nhãn tuyến, Chung Diệp một kẻ cũng không có chạm qua.
Hôm nay cầm quyền sau có thể tùy ý khai hậu cung, Chung Diệp nhưng hoàn toàn không có ý định này.
Hắn có thể đoạt được Hi Trì như thế nào?
Hi Trì là một phiên phiên giai công tử trong thời trọc thế
( thời đại hỗn loạn, trần thế, trần trục...), một bộ bạch y trắng như tuyết, trường tụ, đối đãi người cũng rộng lượng như thế
( trường tụ: ống tay áo dài rộng...), thế gian này ngưỡng mộ Hi Trì có vô số người, người tìm đến Hi Trì không đếm hết được.
Chung Diệp nhưng lại muốn cứ như vậy mà nhốt người, đem hắn khóa ở trong thâm cung, không cần đối phương kinh thiên vĩ địa bản lĩnh trị quốc, chỉ coi đó là thỏa thích thanh sắc của bạo quân đem kẻ khác chiếm cứ.
Từ nơi này nhìn tựa như đôi mắt hồ ly, rồi đến đôi môi đỏ nhàn nhạt, đến vòng eo nhỏ gầy mềm dẻo, toàn bộ đều bị chiếm làm của riêng.
“Vi huynh không thể làm gì ngươi.” Chung Diệp cách một tầng lý y đơn bạc đè lại eo Hi Trì, khẽ thở dài một cái, “Ngươi cái con tiểu hồ ly này, ai có thể chế ngự được ngươi?”
Cố Lương vừa vặn mang rượu trở lại, hắn trong lòng sợ hãi, luôn muốn đơn độc tìm một cơ hội cùng hoàng thượng nói một chút lời nào đó.
Hắn không khỏi không cảm khái vận khí của Hi Trì đi, Hi Trì có thể cùng vương công quý tộc lui tới lâu, bây giờ tùy tiện kết giao một bằng hữu lại chính là hoàng đế vi phục tư tuần.
Bất kể như thế nào hắn trước hay là đem Hi Trì chuốc say, chờ cho y say đến bất tỉnh nhân sự hỏi lại hoàng thượng là tới đây làm gì. Cố Lương đã bị cách chức thành thất phẩm, không muốn tiếp tục bị cách chức đi xuống.
Chương kế tiếp: Chương 10: Hắn thích thuần phục ác điểu.