Chương 8: Trong lòng Chung Diệp không vui.

Cố Lương cũng là một người thích giao tế, những người nào có đức có tài hắn cũng muốn quen biết một chút.

Hi Trì sống cùng rất nhiều người đều rất tốt, bên ngoài danh tiếng lại là tốt đến không thể tốt hơn nữa (trừ lúc cùng Thịnh Nguyệt mơ hồ truyền ra một đoạn làm ảnh hưởng đến danh dự).

Sau lưng hắn không phân đạo thị phi, năm đó Thịnh Nguyệt cũng từng làm ra nhiều loại chuyện bỉ ổi, Hi Trì cũng không từng đem những thứ này toàn bộ công khai nói ra ngoài. Lấy ấy hắn ở Huyên triều có sức giao thiệp lớn, chỉ cần hôm nay Hi Trì nói Thịnh Nguyệt nhân phẩm không tốt, khẳng định trong vòng hai tháng toàn bộ bên trong Huyên triều đều sẽ có người cùng nhau phụ họa.

Người khen ngợi hắn tự nhiên cũng rất ít, tầm mắt Hi Trì quá cao, nếu nói theo cách nhìn của Cố Lương về Hi Trì thì Hi Trì quả thực là một người có tầm mắt rất cao.

Hi Trì còn trẻ đã thành danh thiên hạ đều biết y luôn là có chút kiêu ngạo, tiêu chuẩn giao hữu cao quả thực là điều bình thường.

Cố Lương hết sức tò mò: “Vị Lý công tử tài mạo này ở đâu? Hắn làm sao có thể hấp dẫn được ngươi?”

“Ngươi nếu như muốn biết, ngày khác chúng ta cùng đi ngâm suối nước nóng đi, hắn là một người sảng khoái, sau khi gặp ngươi khẳng định sẽ có rất nhiều lời để nói.” Hi Trì suy nghĩ một chút lại nói, “Khí chất của hắn không giống bình thường, ngày sau nhất định có thể ở trong chốn quan trường hiển lộ thân thủ.”

“Được rồi.” Cố Lương tiếp tục rót trà cho mình, “Ta thật sự là một bụng khổ thủy a, cuộc sống này quá quá khó khăn. Bây giờ ta muốn để Lại bộ bên kia chi cho một ít bạc, xem có thể an bài cho ta một việc tốt hơn hay không, thất phẩm Tri huyện —— ai.”

Hi Trì nhíu mày: “Nga? Ngươi định cầm bao nhiêu bạc?”

“Một trăm ngàn lượng bạc, ta vẫn có thể lấy ra từ trong nhà.” Cố Lương nói, “Ít nhất phải đi đến một địa phương giàu có sung túc, Thanh huyện là một vùng đất hoang vu nghèo nàn, thượng ti cùng ta có thù, coi như thành tích của ta có khá hơn nữa, khảo hạch thành quả có khá hơn nữa, hoàng thượng cũng không biết a. Nên chọn một thời điểm để dùng tới đầu óc hay phải động não.”

Hi Trì lắc đầu một cái: “Sư huynh, ngươi hảo hảo ở chỗ này đợi đi, nếu thật làm ra thành tích thì hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Hoàng thượng trước mắt thiếu nhân tài, ngươi xuất thân bảng nhãn, lại là hắn cầm quyền khảo thượng, hắn tuyệt đối không quên được ngươi. Lại bộ cùng hộ bộ hàng năm bị hắn chỉnh sửa, hai bộ này đều bị hai hoàng thúc của hoàng thượng chiếm cứ, hắn như vậy sẽ không dễ dàng khoan nhượng...”

Tình cảm sư huynh đệ của hai người rất sâu, từng cùng nhau đọc sách cũng từng cùng nhau chơi đùa, Hi Trì đối với người ngoài bảo lưu ba phần, đối với người thân cận sẽ không.

Cố Lương nghe Hi Trì phân tích triều cục cả canh giờ, trước mặt hai người nước trà đều đã uống sạch, hắn cũng hiểu ra: “Ai, Diêu Hi, là ta quá nóng lòng, nóng lòng cầu thành.”

Hi Trì cười một tiếng: “Sư huynh, giới cấp giới táo, ngươi sẽ có tiền đồ thật tốt.”

Lúc trước khi còn độc thư( đi học) Hi Trì là người điềm tĩnh nhất, cho tới bây giờ Cố Lương vẫn không hiểu được tiểu sư đệ trẻ tuổi này của mình là muốn cái gì.

Công danh lợi lộc đối với Hi Trì mà nói tựa hồ cũng không phải là trọng yếu, Hi Trì cũng không định khoa cử. Vàng bạc tài sản đối với hắn mà nói cũng là xem như mây khói, vô số đạt quan quý nhân muốn mời Hi Trì làm tân khách trong phủ, thậm chí đưa ra giá rất cao, nhưng Hi Trì đều cự tuyệt toàn bộ.

Hi Trì tuổi tác còn rất trẻ, lại tựa hồ đã từng trải qua rất nhiều điều.

Cố Lương đấm đấm vào lòng bàn tay của mình: “Được, ngày khác ta cùng ngươi đi ngâm suối nước nóng, cũng sẽ coi thử vị Lý công tử đó, nhìn một chút coi hắn có giống những lời gươi nói hay không.”

Hi Trì nói với hắn thời gian lâu như vậy cũng đã có chút mệt mỏi, tối qua hắn cùng Chung Diệp ngủ chung một chỗ, chỗ ngủ không tính là đặc biệt tốt, bởi vậy mà hôm nay đặc biệt từ sớm y đã mệt mỏi: “Lý công tử gia cảnh bần hàn, trên giường đều là rơm rạ, ngày hôm qua ta cùng hắn ngủ cũng không tốt, bây giờ ta đi nghỉ ngơi, sư huynh ngươi xin cứ tự nhiên đi.”

Cố Lương đích biểu tình trong nháy mắt phức tạp: “Ngươi cùng hắn ngủ chung một đêm?”

Hi Trì gật đầu một cái: “Nhà hắn chỉ có một cái giường.”

Cố Lương không biết nên nói với Hi Trì như thế nào.

Chuyện trước kia của Hi Trì với Thịnh Nguyệt cũng không quá khiến hắn để ở trong lòng, bởi vì Hi Trì cùng Thịnh Nguyệt là tin nhảm, hôn môi hay thân mật nắm tay gì đó đều chưa từng có.

Lần gọi như thân mật nhất của hai người chính là lúc Hi Trì muốn đuổi Thịnh Nguyệt đi, hai người đánh nhau một tràng, Hi Trì phá kiếm khí của Thịnh Nguyệt, Thịnh Nguyệt thiếu chút nữa từ trên đài rơi xuống, Hi Trì đại độ đỡ hắn một lần.

Thấy rằng đây là có kẻ nhàm chán quá nên tung tin nhảm về Hi Trì, hắn cùng Thịnh Nguyệt nhìn nhau một mặt thì sẽ có mười mặt chán ghét, cho nên hắn là hoàn toàn không có cảm thấy giữa hai nam nhân thật sẽ có thể có cái gì.

Cố Lương rời khỏi thư viện sớm, ở bên ngoài trải qua không ít chuyện, thời điểm mới vào quan trường hắn từng bị người sờ tay sờ mông mà chiếm qua tiện nghi.

Hắn biết khuôn mặt xinh đẹp này của Hi Trì già trẻ trai gái gì đều thích, rất có thể bị trở thành chủ ý của những kẻ xấu.

Cho nên hắn ấp úng nhắc nhở một chút: “Nam nhân với nhau cũng không cần ngủ cùng một giường, suy nghĩ một chút liền cảm thấy chán ghét.”

Hi Trì: “???”

Hi Trì nghiêm mặt nói: “Mấy năm trước chúng ta cùng đi Thông châu, thời điểm ở khách trọ không đủ tiền, ngươi chẳng lẽ không phải là cùng Chu sư huynh chen chúc chung một chỗ mà ngủ đi? Khi đó ngươi tại sao không nói chán ghét?”

Cố Lương lấy tay đỡ ngạch.

Cố Lương mình dáng dấp ấu, nhưng hắn thích nữ nhân tuổi tác hơi lớn dáng người đầy đặn chút, Chu sư huynh cả người đen bóng bắp thịt vạm vỡ, hai người coi như ngủ chung một chỗ cũng sẽ không cảm thấy hứng thú được rồi?

Cố Lương nói: “Chu sư huynh quả đấm lớn như vậy, ta nói hắn chán ghét có lẽ hắn sẽ đem ta đánh thành nhục bính đích được rồi?”

Hi Trì cười một tiếng: “ Được, ta biết, Cố sư huynh ngươi không cần quá lo lắng.”

Hắn trở về ngủ bù, lần này ngủ đặc biệt ngon.

Mấy ngày nay Hi Trì thấy phong cảnh trong núi rất tốt, lá phong đã bị nhiễm đỏ, từ xa nhìn lại hết sức xinh đẹp, Hi Trì vẽ một bộ 《 thu sắc phong diệp đồ 》, đề một bài thơ nhỏ, lại ấn riêng con dấu của mình, chuẩn bị đem tặng chung Diệp.( thu sắc: cảnh sắc mùa thu, phong diệp: lá phong, đồ: bức tranh, tạm dịch là: bức tranh về cảnh sắc mùa thu và lá phong).

Cố Lương sau khi xem hết sức ghen tỵ, hắn cũng muốn: “Lại có người ngươi nguyện đem tặng không tranh, ta cùng ngươi quen biết nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng thấy ngươi vẽ một bức tặng cho ta.”

Hi Trì nhíu mày: “Giá cũng đã có, năm ngàn lượng bạc một bức họa.”

Cố Lương dùng cây quạt gõ bả vai Hi Trì một cái: “Tiểu quỷ hẹp hòi.”

Hi Trì vẽ ở Huyên triều có thể nói được cho là vô giá, thậm chí còn được người ta quan tâm hơn của Kỳ quốc láng giềng, nói y ngàn vàng cũng không quá.

Bởi vì Hi Trì tiêu tiền như nước, trong tay như thường lệ dễ thiếu tiền, dễ thiếu tiền mới có thể khiến các phú thương dùng tiền để đổi một bức y tự họa.

Kiều Kiều bây giờ đã là một con chim lớn hiểu tính người, nó sẽ bắt thỏ con, bắt tiểu điểu, bắt rắn, mỗi sáng sớm còn sẽ kêu Hi Trì thức dậy.

Bây giờ Kiều Kiều còn học được một bản lãnh đặc thù —— đưa tin.

Nó đem một phong thư từ trong núi đưa đến chỗ nhà lá của Chung Diệp.

Chung Diệp mở ra nhìn một chút, nguyên lai ngày mai Hi Trì mời hắn đi ngâm suối nước nóng.

Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Kiều Kiều càng sợ Chung Diệp, cho nên nó không thể nào dám cọ mặt Chung Diệp, chỉ dám dùng miệng cọ một cọ lên ngón tay của hắn.

Chung Diệp đáp.

Dĩ nhiên là tốt.

Ngày kế chung Diệp đúng hạn đến địa phương, Hi Trì cùng Cố Lương tới sớm trước, hai người đã sớm ngâm dưới nước nói chuyện.

Hi Trì xa xa liền thấy một nam tử thân hình cao lớn mặt mũi lạnh lùng đi tới, hắn vội vàng phất phất tay: “Nghĩa huynh, ta ở chỗ này.”

Chung Diệp nhìn xuống Cố Lương đang ở phía sau.

Hi Trì từ trong nước đứng dậy, hắn cùng Cố Lương đều mặc một tầng y phục thật mỏng, sau khi đứng dậy, quần áo dính sát vào cơ thể, dòng nước ướt nhẹp chảy xuống.

Chung Diệp gật đầu một cái.

Chờ đến lúc Cố Lương quay đầu, chung Diệp đã đi tới gần cạnh.

Cố Lương vốn là cười híp mắt, muốn nhìn một chút xem nghĩa huynh mà Hi Trì mới nhận có phải thật phong lưu hào phóng giống những lời y nói hay không, vừa xoay người nhưng đã thấy một khuôn mặt hết sức quen thuộc.

Mặc dù không có mặc miện lưu long bào, nhưng cái khí thế uy áp cùng tên quân chủ mặc long bào kia giống nhau như đúc.

Biểu tình của Cố Lương trong nháy mắt cứng lại: “A —— ”

Chung Diệp hé mắt, cảnh cáo nhìn Cố Lương một chút, sau đó mới nhìn về phía Hi Trì: “Hiền đệ, vị này là —— ”

Hi Trì cười nói: “Đây là bằng hữu của ta, cũng là tri huyện của Thanh huyện. Nếu như ngươi bị người khi dễ, gặp phiền toái gì, cứ việc tìm hắn, hắn nhất định sẽ giúp ngươi.”

Ngay lúc này đây Cố Lương chỉ muốn chuồn đi thật nhanh.

Hắn có tài đức gì giúp nhất lãnh đạo cao nhất đích cấp trên giải quyết phiền toái.

( sao tui nghe đọc này mà thấy tội tội cho Cố Lương á, bằng hữu gì mà tự quyết định thay mình🤣🤣🤣, lần sau mà Chung Diệp nhờ giúp thiệt chắc ẻm nó tổn thọ chớt quá🤣🤣🤣)

Vốn cho là Ô Nhân tri phủ tới Thanh huyện gây khó khăn cho mình đã là chuyện thống khổ nhất rồi, vạn vạn không nghĩ tới hoàng thượng cũng tới Thanh huyện. Một địa phương nhỏ như vậy, hoàng thượng tới nơi này làm gì nha.

Tiểu sư đệ Hi Trì bình thường thông minh vô cùng, lại không có đoán được đối phương ngụy trang —— không không không, cho dù ai cũng không nghĩ tới đường đường hoàng đế sẽ giả dạng làm một thư sinh nghèo kiết như vậy.

Chung Diệp nhìn về phía Cố Lương, trơ tráo mà lạ không cười: :Nguyên lai là huyện lão gia, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Đầu gối của Cố Lương mềm nhũn ra.

Hắn không biết giọng của hoàng thượng như thế nào lại giống như là muốn gϊếŧ mình.

Chẳng lẽ mình đã làm sai điều gì? Hay là hoàng thượng cảm thấy trong lúc mình đang làm việc mà còn chạy tới đây ngâm nước nóng là rất lơ là cương vị?

Cố Lương nói chuyện đều có chút lắp bắp, hết lần này tới lần khác không dám vạch trần Chung Diệp, theo tính cách của vị này, mình nếu như vạch trần hắn khẳng định bị chết so với ai khác cũng thảm hơn: “May mắn, may mắn, hạnh ngộ, ta gọi Cố Lương.”

Hi Trì cảm thấy có điều không đúng: “Sư huynh, đầu lưỡi ngươi bị cắn?”

Cố Lương rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hắn dù sao cũng là người thi bảng nhãn, ngu xuẩn là không đến nỗi, lấy lại tinh thần liền điên cuồng phách hoàng thượng nịnh bợ: “Không phải, là giá vị công tử quang thải chiếu người, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy qua vị công tử tuấn mỹ như vậy.”

Vô luận như thế nào, phách hoàng thượng nịnh bợ chính xác không có sai.

Hi Trì nói: “Ta nghiên cứu nói qua.”( chỗ này mình không biết nghĩa chính xác là ta nghiên cứu nói qua hay ta nói qua nghiên cứu nữa-.-.-ai có câu dịch nào khác có thể chia sẻ cho mình biết, mình sẽ sửa lại cho đúngJJJ)

Gương mặt này của Chung Diệp, quả thật câu hồn đoạt phách.

“Nghĩa huynh, mau cởi y phục xuống.” Hi Trì nói, “Ngâm mình xong chúng ta trở về uống rượu, Cố quản gia chuẩn bị rượu và thức ăn.”

Chung Diệp bỏ áo khoác cùng trung y rồi bước vào trong nước.

Bởi vì ban ngày, chỗ này suối nước nóng cũng không phải là Cố gia, Hi Trì cùng Cố Lương lo lắng sẽ hù dọa tiểu cô nương nào đó lên núi hái thuốc nên vẫn mặc lý y.

Chung Diệp nói: “Một bên ngâm suối nước nóng vừa uống rượu không phải là tốt hơn sao?”

Hoàng đế bên người bản lãnh trọng yếu nhất của đại thần chính là tính toán thánh ý, Cố Lương vội vàng đứng dậy: “Công tử nói đúng, vậy thì ta sẽ đi mang rượu tới.”

Nói xong hắn từ trong nước đứng lên, tùy tiện xoa xoa thay quần áo mới, cũng không quay đầu lại mà đi.

Hi Trì có chút buồn bực: “Hắn hôm nay đây là thế nào?”

Chung Diệp nói: “Đã nói trước là hai người, ngươi làm sao lại đem hắn cũng tới luôn?”

Hi Trì nói: “Ta muốn nhiều người náo nhiệt chút.”

Chủ yếu nhất vẫn là để cho Chung Diệp cùng Cố Lương biết nhau, Cố Lương là tri huyện, nếu như Chung Diệp gặp chuyện gì khó xử, bị lưu manh thậm chí đạo tặc khi dễ, cũng dễ bề kịp thời để người trong nha môn tương trợ. Thường ngày vòng giao thiệp của Hi Trì chính là như vậy.

Trong lòng Chung Diệp không vui, hắn căn bản không muốn gặp lại Cố Lương.

Chương kế tiếp: Chương 9: Hắn có thể đoạt được Hi Trì như thế nào?